Chương 8: (Vô Đề)

Giữa hàng ngàn binh sĩ, ta chỉ liếc một cái đã nhận ra hắn. người cưỡi hắc mã, mày mắt sắc lạnh, dung mạo anh tuấn.

Ta từ nhỏ được nuông chiều, chẳng biết lễ nghĩa liêm sỉ, chỉ biết thứ gì mình thích thì phải có, không được thì giành, không giành được thì hủy.

Thế nên ta chạy ra giữa con đường Huyền Vũ, chặn cả đoàn quân, chỉ thẳng vào hắn mà nói:

"Ta muốn ngươi làm phò mã của ta!"

Trong quân có con ngựa hoảng sợ, lao thẳng về phía ta.

Người lính trên lưng nó hét ầm lên bảo ta tránh.

Ta hoảng hốt đứng ngây, chỉ thấy vị tướng tuấn mỹ ấy thúc ngựa lao đến, đẩy ngã con ngựa điên, rồi phi thân xuống ôm ta né qua một bên.

"Tiểu tử, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Hắn giận dữ nhìn ta.

Trong lòng ta, trong mắt ta đều là hắn, đầy ắp đến mức chẳng chứa được ai khác.

Ta gỡ mũ xuống, mái tóc dài tung ra, cười ôm lấy cánh tay hắn:

"Ta là Tĩnh An công chúa, ta thích ngươi, muốn ngươi làm phò mã của ta."

Năm ấy còn trẻ dại, làm trò mất mặt giữa dân chúng, ta vẫn tưởng mình oai phong lắm.

Về sau trong buổi săn hoàng gia, ta thấy Tống Uyển Chi lau mồ hôi cho hắn, liền mắng nàng ta vô liêm sỉ, còn dọa sẽ g.i.ế. t nàng ta.

Từ đó, ba chúng ta thành trò cười cho khắp kinh thành.

Cái ngông cuồng thuở thiếu niên cuối cùng đã khiến ta trả giá.

Trước câu chất vấn của Tiết Gia Lễ, ta khẽ thở dài:

"Bổn cung vốn không thích Phó tướng quân. Khi xưa còn trẻ dại, lầm lẫn đem ngưỡng mộ thành thích. Nay ta đã mười tám, hiểu rõ tình nam nữ là gì, mới biết với Phó tướng quân ta chỉ có kính trọng, không hề mang lòng ái mộ. Thế tử hiểu lầm rồi."

Hắn cười khẩy: "Ngươi nói thích là thích, nói không thích liền không thích, hạ quan chẳng phải giun trong bụng công chúa, sao biết được lòng công chúa nghĩ gì?"

Lúc ấy, ngoài điện vang lên tiếng thông báo:

"Phó tướng quân cầu kiến bệ hạ."

"Truyền vào!"

Khi Phó Kinh Niên đi ngang qua ta, hắn cúi mắt nhìn ta, ánh mắt ấy thật lạ, như mang theo chút lo lắng.

"Phó tướng quân, bọn cướp đó bắt được chưa?"

Phụ hoàng hỏi vội.

Chỉ nghe hắn đáp: "Vẫn chưa bắt được."

11

Hắn nói: "Bẩm bệ hạ, bọn cướp vẫn chưa sa lưới. Nếu chỉ dựa vào lời của Tống cô nương mà luận tội, e rằng khó khiến mọi người tâm phục. Chi bằng hãy tạm giam công chúa, đợi vi thần bắt được bọn cướp kia, ba bên đối chất, chứng cứ rõ ràng rồi hãy định đoạt."

Chúng thần trong điện đều kinh ngạc, Phó Kinh Niên thế mà lại mở miệng nói giúp ta.

Tống Uyển Chi khóc đến đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy ủy khuất nhìn hắn, rồi quỳ xuống trước mặt ta, dập đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!