"Bản cung thế nào?"
Ta tiến lại gần, ánh mắt rét lạnh khóa c.h.ặ. t nàng ta.
Nàng ta sững lại, rồi vội cười gượng:
"Dân nữ hiểu rồi, hôm nay đều là chủ ý của dân nữ, không liên quan gì đến công chúa. Xin người yên tâm, dân nữ tuyệt đối sẽ không nói là người sai khiến."
Cái giọng điệu tự cho mình thông minh của nàng ta khiến ta ghê tởm.
Loại người gió chiều nào theo chiều ấy, ỷ thế h.i.ế. p người, nàng ta là kẻ giỏi nhất trong trò ấy.
Dù nàng ta không nói là ta đứng sau, người khác cũng sẽ nghĩ là ta ngầm cho phép.
Ta giơ tay, tát nàng ta một cái thật mạnh.
"Vô lễ! Việc của bản cung, khi nào đến lượt nữ nhi nhà thương nhân như ngươi xen vào? Bản cung chưa từng bảo ngươi dẫn Tống Uyển Chi đến đây, ngươi lại dám tự ý làm chủ, còn mượn danh bản cung để sỉ nhục người khác, ai cho ngươi cái gan đó, muốn bôi nhọ danh tiếng của bản cung hả?"
Tống Uyển Bình kinh hãi nhìn ta, chẳng bao lâu liền quỳ sụp xuống, run rẩy dập đầu cầu xin tha tội.
Ta nói: "Bản cung vốn chẳng để Tống Uyển Chi vào mắt. Nàng ta thân với ai, bản cung chẳng buồn quan tâm. Về sau nếu còn dám xuất hiện trước mặt bản cung mà nói năng bừa bãi, bản cung sẽ cắt lưỡi ngươi."
"Công chúa thứ tội, dân nữ biết sai rồi, dân nữ không dám nữa."
"Chỉ nói miệng thôi à?" Ta bật cười lạnh.
Nàng ta sợ hãi nhìn ta, tay nắm c.h.ặ. t lấy váy ta mà dập đầu:
"Công chúa tha mạng, xin công chúa tha mạng!"
"Đánh vào miệng mình đi, đến khi nào không còn nói được nữa thì dừng."
Ta đã thay đổi, nhưng vai phản diện vẫn phải diễn tròn vai.
Lạc Phong ở lại trông nàng ta, còn ta quay về võ trường, nếu biến mất quá lâu, e sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Khi ta đến nơi, cuộc thi đã bắt đầu.
Ta ngồi dưới mái hiên mát rượi, chán đến cực điểm.
Chuyện của Tống Uyển Bình đã giải quyết xong, ta cũng chẳng sợ bị hiểu lầm gì nữa.
Ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đang định đứng dậy rời đi, thì Tống Uyển Chi lại bước đến.
Nhìn thấy nàng ta, tim ta liền thắt lại, những ký ức về cái c.h.ế. t t.h.ả. m kiếp trước bỗng ùa về, như từng nhát d.a. o xuyên qua thời gian mà giáng xuống thân ta.
Ta ôm c.h.ặ. t lấy mình, lùi lại hai bước.
Lúc nghe Tiết Gia Lễ gọi tên ta, ta mới chợt bừng tỉnh.
"Dân nữ bái kiến công chúa."
Tống Uyển Chi quỳ xuống trước mặt ta.
Ta vội lùi lại: "Miễn lễ, miễn lễ."
Nếu để Phó Kinh Niên thấy cảnh này, hắn lại nghĩ ta đang ức h.i.ế. p nàng ta mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!