Chương 26: (Vô Đề)

Nàng nghi hoặc nhìn ta: "Tỷ tỷ sao lại biết?"

Ta mỉm cười: "Đoán thôi."

Thấy nàng có điều canh cánh trong lòng, ta bèn nhắc:

"Trên người Tề Diệu Tông có nốt đỏ, hẳn là bệnh từ thanh lâu, sống chẳng lâu nữa đâu. Ngươi chỉ cần kiên nhẫn chờ, chớ dại mà giở trò ám hại gì, kẻo rước họa vào thân."

Bị nhìn thấu tâm tư, nàng lập tức cúi đầu áy náy:

"Muội biết rồi, tất cả nghe theo tỷ tỷ."

Ta nhéo má nàng, "Ngoan lắm."

37

Hai năm sau, Tề quốc công qua đời, tước vị Quốc công được truyền lại cho đích trưởng tử Tề Diệu Tông.

Tề Diệu Tông chẳng lo chính sự, học hành chẳng ra gì, suốt ngày chỉ rượu chè vui thú, đem toàn bộ sản nghiệp của Quốc công phủ giao cho Quang Tông quản lý.

Một ngày nọ, Tề Diệu Tông ngất xỉu trong thanh lâu, bị người ta khiêng về phủ.

Chuyện hắn mắc bệnh, thiên hạ ai cũng biết.

Các thiếp trong phủ đều bỏ trốn sạch, lão phu nhân tức giận phát bệnh, chẳng bao lâu cũng ngã gục.

Tống Uyển Chi mất tích, không rõ tung tích.

Lại một năm nữa trôi qua, lão phu nhân và Tề Diệu Tông lần lượt qua đời, Quốc công phủ chìm trong tang tóc trắng xóa.

Quang Tông rửa được đại thù, kế thừa tước vị Quốc công, vẫn cải trang thành nam tử, làm quan trong triều.

Năm sau, mưa lớn kéo dài suốt một tháng, Giang Nam xảy ra lũ lụt, dân lưu tán khắp nơi.

Tạ Hàn Y theo lệnh của ta, ban cháo, phát áo cho dân.

Những kẻ không nhà cửa, Tạ gia đều bỏ tiền, bỏ sức dựng nhà, tạo sinh kế, được dân chúng ca ngợi không ngớt.

Sau trận mưa, phương Bắc lại gặp hạn hán, rồi thêm nạn châu chấu hoành hành.

Tạ gia lại nhận lệnh của ta, mở kho phát thóc.

Phò mã cùng ta thân chinh dẫn nhiều người có chí đến khắp các vùng phía Bắc, giám sát việc cứu tế, hướng dẫn dân chúng đào kênh, dẫn nước tưới ruộng.

Khi nạn thiên tai dần được khắc phục, lại sinh dịch bệnh.

Ta ngày đêm không nghỉ chỉ huy cứu trợ, lao lực quá độ, nằm liệt suốt mười ngày mới tỉnh lại.

Trong ba năm, Thẩm Thục Đồng ta từ công chúa Đại Chiêu, đã chiếm trọn lòng dân, trở thành nữ nhi của đế hậu mà muôn người tán phục, kính ngưỡng.

Lại hai năm sau, phụ hoàng trọng bệnh, nằm liệt giường.

Người gửi mật tín, dặn ta nhân tiết Thượng Nguyên mà ép cung đoạt vị.

Tất cả, cuối cùng cũng đã đến.

Nửa năm trước, ta đã sai người đem mật tín gửi ra biên ải, bảo Phó Kinh Niên phải kịp trở về trước đêm Thượng Nguyên, dẫn quân giúp ta một tay.

Kiếp trước, đêm Thượng Nguyên ấy, phụ hoàng băng hà, chẳng để lại di chiếu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!