Chương 2: (Vô Đề)

Ta vốn tính ngang ngược, kiêu ngạo, với người trong cung thì hở chút là đ.á.n. h mắng, coi mạng người như cỏ rác.

Bởi thế, thấy ta là họ đã sợ hãi lùi bước.

Ta thật sự đã tạo nên quá nhiều tội nghiệt.

"Đừng sợ, bản cung sẽ không trừng phạt ngươi."

Ta bước tới định đỡ nàng, nhưng nàng lại run lên, vội dập đầu:

"Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng, nô tỳ không dám nữa!"

Nhìn nàng hoảng loạn đến vậy, lòng ta tràn ngập hối hận vì những việc đã làm trước kia.

"Bản cung tha tội cho ngươi."

Được xá tội, Đan Đồng mới nức nở ngẩng đầu, run rẩy nhìn ta.

"Có chuyện gì xảy ra?" ta hỏi.

Nàng ngập ngừng đáp rằng, cây trâm mà ta đeo khi dự yến đêm qua đã biến mất.

Cây trâm ấy là phụ hoàng sai người chế tác riêng cho ta, trên đời chỉ có một.

Nghe vậy, tim ta chấn động.

"Hỏng rồi!"

3

Ta gọi Lạc Phong đến, bảo hắn đi tìm cây trâm trong tẩm cung mà đêm qua ta đã chạy trốn khỏi đó.

Nếu cây trâm ấy rơi vào tay Phó Kinh Niên, ta sẽ hoàn toàn tiêu đời.

Đan Đồng cúi đầu, thân thể run rẩy không ngừng.

Ta bước đến, nắm lấy tay nàng, cố trấn an:

"Đừng sợ, bản cung sẽ không trách tội ngươi."

Nàng lại òa khóc, vừa khóc vừa toan quỳ xuống.

Thôi vậy… tất cả đều là quả do chính ta gieo.

Nàng sợ ta đến mức ấy, nếu còn ở bên cạnh, e rằng chỉ khiến nàng bệnh nặng thêm vì hoảng sợ.

Nếu quỳ gối có thể khiến nàng yên lòng hơn, vậy cứ để nàng quỳ đi.

Một lúc lâu sau, Lạc Phong vội vàng trở lại, nét mặt đầy lo lắng, khẽ lắc đầu với ta.

"Không tìm thấy sao?"

Ta căng thẳng nhìn hắn.

"Thuộc hạ đã lục soát từng ngóc ngách, chỗ nào công chúa đi qua đêm qua đều đã kiểm tra hết, nhưng không tìm thấy."

Thân thể ta lảo đảo, trong lòng nặng trĩu như có tảng đá đè ép, vô cùng uất nghẹn.

Lạc Phong vội đỡ lấy ta, nói nhỏ: "Công chúa, xin người bảo trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!