Chẳng lẽ hắn đã nói ra chuyện tối qua rồi sao?
Chúng ta nhìn nhau từ xa rất lâu, chẳng ai dám động đậy.
Lạc Phong tiến lên, khẽ nói:
"Công chúa đừng sợ."
Ta cúi đầu, căng thẳng bước qua.
Khi đi ngang Phó Kinh Niên, hắn bỗng nắm lấy cổ tay ta.
Bước chân ta khựng lại, tim như bị treo lên.
"Ngươi sợ ta đến thế sao?" Giọng hắn đầy thất vọng.
"Phó tướng quân, xin tự trọng."
Ta hất tay hắn ra, vội vàng lùi về phía Lạc Phong.
Hắn cong khóe môi, nở một nụ cười gượng, ánh mắt bi thương nhìn ta:
"Công chúa, là ta ngu ngốc mạo phạm nàng. Từ nay về sau, nàng muốn gả cho ai thì cứ gả, ta sẽ không quấy rầy nữa."
"Giữa chúng ta… chia tay dứt khoát, vĩnh viễn không gặp lại!"
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi.
Ta ngoái nhìn, trên lưng hắn, m.á. u đã loang đỏ.
Ta giơ tay định đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.
Khi ta quay người, nghe thấy tiếng kêu kinh hãi từ hạ nhân trong phủ:
"Mau gọi đại phu! Phó tướng quân thổ huyết rồi!"
Ta nhắm c.h.ặ. t mắt, siết nắm tay, không dám quay đầu lại.
Ta sợ rằng, chỉ cần quay lại, tất cả sẽ không thể dứt ra được nữa.
Phó Kinh Niên, hãy hận ta đi.
Ta chính là kẻ vô tình, lạnh lẽo đến thế.
Rời khỏi ta, ngươi mới có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Gặp Hầu gia, phu nhân và Tiết Gia Lễ, lòng ta tràn ngập áy náy, lập tức quỳ xuống xin tội.
Tiết Gia Lễ vội đỡ ta dậy:
"Chuyện này không phải lỗi của nàng, không cần như vậy."
"Là ta bỏ trốn hôn lễ, khiến Hầu phủ mất mặt, tội này ta đáng chịu."
Ta không chịu đứng lên.
Tiết Gia Lễ nói:
"Công chúa thật là độ lượng, không chỉ trách phạt Phó tướng quân, mà còn gánh thay hắn tội lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!