Chương 17: (Vô Đề)

Người kia chậm rãi xoay người, đi tới bên giường.

Khi hắn đến gần, ta mới nhìn rõ gương mặt ấy.

"Ngươi… sao lại là ngươi?"

Phó Kinh Niên!

Hắn bình tĩnh nhìn ta, không chút biểu cảm, nhưng trong ánh mắt lại đầy chiếm hữu.

Phó Kinh Niên ngồi xuống, khẽ nâng một lọn tóc của ta, cúi người, mê muội hít lấy hương hồng trần nơi đó.

"Tại sao không thể là ta?"

"Phó Kinh Niên, ngươi định làm gì?"

Ta cố nâng tay định đẩy hắn ra, nhưng cánh tay yếu ớt, chỉ chống được lên vai hắn, trông lại càng giống như đang nửa đẩy nửa mời, xấu hổ đến muốn chôn mình.

Hắn không màng phản kháng của ta, kéo cổ áo ta ra, rải xuống vai ta vô số nụ hôn dày đặc.

"Công chúa, lễ thì đáp lễ, rất công bằng, không phải sao?"

"Phó Kinh Niên, đừng như thế… ta cầu xin ngươi…"

Hắn bóp cằm ta, khóe mắt đỏ bừng, ánh nhìn điên cuồng mà cố chấp:

"Muộn rồi, quá muộn rồi. Ta sẽ không để nàng gả cho Tiết Gia Lễ. Dù nàng có hận ta, ta cũng chẳng bận tâm."

"Phó Kinh Niên, ta xin ngươi, buông ta ra…"

Hắn cong môi cười, thả tay ra, ngồi dậy:

"Được thôi, nghe lời công chúa."

Ta cảnh giác nhìn hắn, vội vàng ngồi dậy, co người trốn về góc giường.

Hắn quả nhiên vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.

Nhưng mà…

Ta thật sự rất khó chịu.

25

"Châu Ngọc… Châu Ngọc sao lại giúp ngươi?"

Ta đau đớn nắm c.h.ặ. t lấy vạt áo trước n.g.ự.c, cố gắng ép mình tỉnh táo.

Nhưng d.ư.ợ. c tính quá mạnh, từng đợt từng đợt tràn tới.

Hắn đứng dậy bước đến bàn, tự rót cho mình một chén trà, ung dung uống.

Rất lâu sau, hắn mới nói:

"Châu Ngọc à, nàng ta là cô nhi ta cứu được ở biên quan."

"Ngươi cố ý đưa nàng ta đến bên ta?"

"Đúng vậy. Những người khác theo bên cạnh nàng, ta không yên tâm, nhất là tên chướng mắt Lạc Phong kia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!