Edit: Sahara
"Buổi tối hôm nay ngươi đừng ăn thịt!" Tần mẫu nhìn Mã Đại Ni co rút thân mình muốn chạy, liền trực tiếp quăng ra một câu. Đối với loại người ham ăn biếng làm như Mã Đại Ni, Tần mẫu luôn luôn rất dứt khoát, không có lưu tình.
Mã Đại Ni giống như la bị sét đánh trúng, đã liên tục một tháng không được ăn mặn, hôm qua là ngày Tần Chung thành thân, cũng có rất ít thịt, ngay cả đãi khách cũng không đủ, Tần mẫu làm sao để cho các nàng ăn, tuy rằng nàng cũng thừa dịp Tần mẫu không để ý mà ăn vụng vài miếng, nhưng trong lòng luôn run sợ, đâu có được thống khoái quang minh chính đại ăn giống như hôm nay.
Tần mẫu thật biết đánh vào chỗ bảy tấc* của Mã Đại Ni. Ai cũng biết một khi Tần mẫu ra quyết định thì có cầu tình thế nào cũng vô dụng, trừ phi là có người thèm nghe mắng. Tinh thần của Mã Đại Ni liền giống như là túi da bị xì hơi, cả người đều uể oải chán chường.
(*đánh vào bảy tấc: phỏng theo hành động đánh rắn phải đánh vào vị trí bảy tấc từ đầu của nó xuống, vì đó là điểm yếu, chỉ có đánh vào đó thì rắn mới chết. Vì vậy cụm từ này có nghĩa là đánh vào điểm yếu chí mạng của đối phương.)
Dưới sự chờ đợi của mọi người, cơm chiều cuối cùng cũng được dọn lên.
Tần mẫu quả thật làm y như lời bà nói, chia cho Lý Hầu La nhiều thịt nhất, mà Mã Đại Ni thì một miếng cùng không có. Mã Đại Ni nhìn những người khác được ăn thịt, bản thân chỉ có thể nuốt nước miếng ừng ực, hai mắt phát ra tia sáng màu xanh lá nóng bỏng mà nhìn mọi người.
Tần mẫu trừng mắt, Mã Đại Ni giống như bị lôi điện đánh trúng, lập tức cúi đầu. Tuy rằng không được chia thịt, nhưng khoai tây thì được chia không ít. Khoai tây mềm mịn tản ra mùi hương thịt nồng đậm, Mã Đại Ni đành ngửi mùi cho đỡ thèm, nhắm mắt lại, đem khoai tây tưởng tượng thành thịt gà.
Bữa cơm này, tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Lý Hầu La thỏa mãn mà thở dài một tiếng, nàng rốt cuộc cũng được ăn một bữa cơm đàng hoàng chân chính.
"Nhà lão nhị, ngươi đi rửa chén!" Ăn cơm chiều xong, Tần mẫu liền phân phó công việc cho Mã Đại Ni.
Mã Đại Ni không vui, nói: "Mẹ, hôm nay không phải do tam đệ muội nấu cơm sao?"
"Sao? Ngươi còn muốn dạy ta làm việc?" Tần mẫu nheo mắt hỏi lại.
Thân mình Mã Đại Ni nhanh chóng co rút lại: "Không, con rửa!" Vừa dọn chén vừa lẩm bẩm: "Thịt không được ăn, việc thì lại không quên phân cho ta làm, chỉ biết ức hiếp ta!" Âm thanh Mã Đại Ni tựa như muỗi kêu, người khác không nghe thấy được, Lý Hầu La ngồi gần, lại có dị năng, vì vậy mà có thể nghe được đại khái.
Ăn xong một bữa cơm chiều, trời cũng vừa tối, thời đại này không có hoạt động ban đêm, ở lại cũng chỉ lãng phí nến, cho nên mọi người lần lượt mang theo trẻ con nhà mình trở về phòng.
Lý Hầu La cũng đi theo Tần Chung trở về phòng, đêm qua hai người mới gặp mặt, ban ngày bận bận rộn rộn, bây giờ mới có thời gian từ từ nói chuyện.
Hai người ngồi đối diện nhau ở cái bàn trong phòng, không có thắp đèn, nhưng nhờ ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, xuyên thấu cửa sổ chiếu vào phòng, làm cho căn phòng như có thêm một tấm vải mỏng lung linh, nhìn có vẻ mông lung, lại được ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng cảm thấy có hương vị. Lý Hầu La nương ánh trăng mà ngắm Tần Chung, càng ngắm càng thấy nguyên chủ đúng là quá ngu ngốc.
"Lý cô nương?" Tần Chung một tay chống cằm, mắt nhìn thẳng vào mặt Lý Hầu La, tay còn lại quơ quơ trước mặt nàng.
Lý Hầu La lấy lại tinh thần, theo bản năng chùi chùi khóe miệng, không có nước miếng!
"Cái gì?"
"Ta vừa nói gì cô nương có nghe rõ không?" Tần Chung nhíu mày hỏi.
Lý Hầu La rất thành thật lắc lắc đầu.
"Ta hỏi cô nương tiếp theo dự định làm thế nào? Tuy rằng cô nương đã vào Tần gia chúng ta, nhưng nói cho cùng thì người được định hôn không phải cô nương. Nếu như Lý cô nương cảm thấy bị ủy khuất, ta có thể đưa cô nương về Lý gia. Dù ta và cô nương đã bái đường, nhưng ngay từ đầu, hợp bát tự* không phải là cô nương, hôn sự này có thể xem như không tính. Ta có thể giải thích với Lý gia, hôn ước giữa hai nhà Tần Lý có thể hủy bỏ.
Đương nhiên, nếu như cô nương nguyện ý lưu lại Tần gia ta, thì sau này ta cũng sẽ đối xử tốt với cô nương, về sau, chúng ta sẽ là phu thê chân chính." Thời điểm Tần Chung nói chuyện, ngón tay giữa luôn gõ nhịp đều đặn lên mặt bàn.
(*hợp bát tự: trước khi thành thân, hai nhà sẽ lấy bát tự, tức ngày sinh tháng đẻ của tân lang tân nương đi coi bói, hoặc nhờ cao tăng xem xem hai người có hợp nhau hay không, rồi mới định ngày lành thành thân. Đây là 1 trong lễ tiết bắt buộc phải có trước khi thành thân của TQ thời xưa.)
Lý Hầu La nghe xong, liền thẳng sống lưng, nhìn Tần Chung rồi trịnh trọng gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, ta xác thực là phải suy nghĩ thật kỹ!"
Tần Chung cười gật gật đầu, làm ra tư thế lắng tai nghe.
Ý nghĩ trong đầu Lý Hầu La xoay chuyển, trở lại Lý gia, Lý chủ bộ là cha ruột của nàng, chủ bộ phu nhân là mẹ cả nàng, hai người chiếm danh nghĩa là cha mẹ, có thể trực tiếp quyết định vận mệnh về sau của nàng. Lý chủ bộ hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của nguyên chủ, tâm địa của mẹ cả thế nào, từ việc thế gả này có thể nhìn ra được, nàng tất nhiên sẽ không ngu ngốc trở về Lý gia kia để gánh lấy hai tòa núi lên lưng.
Lưu lại Tần gia, tiểu trượng phu này thoạt nhìn tính cách cũng không tệ, lớn lên lại đẹp mắt. Mẹ chồng tuy rằng có cái miệng rất lợi hại, nhưng không phải là người cố chấp khắc nghiệt, chung đụng với mấy đại tẩu, tiểu muội Tần gia cũng không có trở ngại.
Nếu nàng đã không rõ nguyên nhân mà xuyên đến nơi này, vậy cứ thành thành thật thật đạp trên mảnh đất của thời đại này mà sống, dù gì sau này cũng phải gả cho người khác, nàng không có hứng thú đi làm lão ni cô đâu. So với việc bị mẹ cả gả đại gả bừa, còn không bằng cứ thử chung sống cùng Tần Chung, nếu thật sự không thể ở lại Tần gia, vậy nàng cũng không cần trở về Lý gia.
Lý Hầu La đằng hắng: "Tướng công, ta nghĩ kỹ rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!