Kẻ đến là một người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người hơi thô kệch, hai mắt híp lại, bàn tay đang lận xoay hai viên bi hạch đào có màu sắc sáng trong lớn.
Ông ta nở nụ cười như cười như không mà nhìn chằm chằm Tần Chung, trong mắt còn có một tia đánh giá.
Đáng nói là một người luôn luôn không dễ dàng để lộ cảm xúc lên mặt như Tần Chung, vậy mà khi thấy người đàn ông kia đi tới thì thân mình lại chợt cứng đờ, mặt đầy phẩn uất, nói: "Hoàng tam gia!"
"Không nghĩ tới Tần tiểu công tử vậy mà vẫn còn nhớ rõ ta!" Hoàng tam gia ngược lại càng cười tươi hơn.
"Ông hại Tần gia chúng ta thành ra như vậy, gia gia ta cũng vì thế mà sinh bệnh, không bao lâu sau thì qua đời. Những việc làm của Hoàng tam gia ngài đối với Tần gia chúng ta, ta đương nhiên phải nhớ rõ!" Tần Chung như biến thành một người khác, hai mắt phủ đầy tơ máu, nghiến răng nghiến lợi nói với Hoàng tam gia.
Vốn định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng khác thường của Tần Chung thì Lý Ỷ La bỗng giật mình, rồi quyết định im lặng đứng sau lưng Tần Chung.
Ngạc nhiên là khi nghe Tần Chung nói xong, Hoàng tam gia càng cười phá lên, cuối cùng còn hứ một tiếng rồi nói: "Rốt cuộc cũng là tuổi trẻ, quá dễ xúc động nóng nảy! Tuy nhiên, Tần tiểu công tử này, nếu chỉ vì vậy mà cậu nhận định rằng ta là kẻ thủ, vậy thì quá sai lầm rồi! Ta và gia gia cậu chẳng qua cũng chỉ là tranh cãi bình thường mà thôi, về sau không phải là đã giải quyết tất cả ở nha môn rồi sao? Gia gia cậu tự mình u uất thành bệnh, chẳng lẽ ông ấy qua đời cũng là lỗi của ta?"
Hoàng tam gia lại tiến tới trước một bước: "Cậu ghi hận lên đầu ta chỉ vì điều này?"
Mặt Tần Chung đỏ lên, kích động nói: "Đương nhiên! Chẳng lẽ ông còn làm ra chuyện xấu xa gì khác với Tần gia chúng ta sao?"
Hoàng tam gia liên tục nhìn Tần Chung từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng lại thở dài: "Người trẻ tuổi thật là….."
"Ông….." Giọng điệu khinh thường của Hoàng tam gia dường như làm cho Tần Chung càng thêm tức giận, hắn siết chặt hai nắm đấm, bước lên trước một bước.
Lý Ỷ La vội giữ Tần Chung lại, nôn nóng nói: "Tướng công, bình tĩnh một chút, đừng gây chuyện…." Nói rồi quay sang Hoàng tam gia, "sợ hãi" co rúm người lại một chút.
"Vị tiểu nương tử này ngược lại có mắt nhìn hơn! Tần tiểu công tử, cậu nên học hỏi nương tử của mình một chút đi! Chuyện tranh cãi giữa ta và Tần gia cậu đã qua lâu vậy rồi, cậu nên buông bỏ mới đúng. Bây giờ cậu vẫn còn xúc động như vậy, không phải chỉ tổ liên lụy người thân của cậu càng thêm lo lắng à?"
Tần Chung hít sâu một hơi: "Ỷ La, chúng ta đi! Thứ tiểu nhân vô sỉ như thế, ta không muốn đứng chung một chỗ với ông ta!" Dứt lời, Tần Chung liền kéo tay Lý Ỷ La nhanh chóng rời khỏi đó.
Hoàng tam gia nhìn theo bóng lưng của Tần Chung và Lý Ỷ La, sự hoài nghi trong mắt đã vơi đi hơn phân nửa, ông ta khinh miệt cười khẩy.
Chờ sau khi Hoàng tam gia thu hồi tầm mắt, Lý Ỷ La đã đi đến cửa bỗng nghiêng đầu nhìn lại, hai mắt híp nửa: lão già chết tiệt, dám ức hiếp tướng công ta! Trong tay Lý Ỷ La đột ngột xuất hiện bốn cây kim, nàng khẽ búng tay, bốn cây kim liền bắn nhanh đi trong không khí, phát ra tiếng vút cực nhỏ, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn đi hết vào hai đầu gối Hoàng tam gia.
Ngay khoảnh khắc bốn cây kim cấm hết vào đầu gối Hoàng tam gia, ông ta chợt cảm thấy hai đầu gối như bị kiến cắn một cái, ông ta a lên một tiếng nhỏ, sau đó cẩn thận cảm nhận kỹ càng thì lại phát hiện không có gì khác thương, vì thế mà cũng không để chuyện này trong lòng nữa.
"Lão gia!" Lúc này, có một người đàn ông trung niên khác bỗng đi đến bên cạnh Hoàng tam gia.
Hoàng tam gia cho ông ta một ánh mắt ý bảo câm miệng, rồi mang theo người đàn ông trung niên đó đi tìm Lý chủ bộ cáo từ. Rời khỏi Lý phủ, cả hai liền lên một chiếc xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa xong, người đàn ông trung niên đó liền mở miệng nói: "Lão gia, xem ra Tần Chung kia căn bản là vẫn chưa biết thức thời, hay là chúng ta dạy cho hắn thêm một bài học nữa?"
Hoàng tam gia lạnh lùng hừ một cái: "Ngươi biết cái gì! Tần Chung hiện tại vẫn là một tên tiểu tử trẻ tuổi còn chưa mọc đủ lông, hắn lỗ mãng như vậy, ngược lại mới không có gì đáng lo." Nếu Tần Chung mà quá bình tĩnh, thì đó mới là điều Hoàng tam gia ông lo ngại và phải đề phòng.
"Lão gia nói chính phải! Vậy chuyện rơi xuống nước kia….." Người đàn ông trung niên đó ra vẻ nịnh bợ hỏi tiếp.
"Hắn không hoài nghi! Ta cũng cảm thấy hắn ta không có khả năng biết được! Nếu không phải do hắn lỗ mãng điều tra án tử năm đó, sợ để lộ tiếng gió, khiến cho đại nhân bên trên cho rằng bổn đại gia ta làm việc vô năng, thì tánh mạng của một tên hoàng mao tiểu tử* như hắn còn chưa đáng để ta để vào mắt. Hiện tại chuyện đã qua lâu, dù hắn có muốn làm gì đi nữa thì tất cả đều vô dụng."
Hoàng tam gia xoay nhanh hai viên hạch đào trong tay, híp mắt nói.
(*hoàng mao tiểu tử: dịch sát nghĩa là tiểu tử lông vàng, ám chỉ những người còn quá trẻ, suy nghĩ nông cạn chưa chính chắn. Câu này thường dùng để mắng hay châm chọc. Câu nói đồng nghĩa là đồ con nít ranh chưa mọc đủ lông, hoặc là đồ nhãi nhép,…..)
"Phải phải phải! Lão gia là người nhìn xa trông rộng, những kẻ ngu xuẩn kia sao có thể so được với lão gia!" Người đàn ông trung niên kia không ngừng nịnh bợ lấy lòng.
Hoàng tam gia đắc ý cười cười.
Bên kia, Tần Chung "phẫn nộ dị thường" lôi kéo cánh tay Lý Ỷ La rời khỏi Lý phủ, vừa ra khỏi cổng huyện thành, thì cảm xúc tức giận của Tần Chung bỗng nhiên hoàn toàn bình ổn.
"Ỷ La, có làm nàng sợ không?" Tần Chung khôi phục lại vẻ ôn nhu dịu dàng như cũ, nếu không phải vừa rồi tận mắt chứng kiến Tần Chung mất khống chế, thì chắc chắn Lý Ỷ La sẽ cho rằng mình bị ảo giác.
"Tướng công, vừa rồi là chàng diễn kịch sao?" Lý Ỷ La lắc lắc đầu, rồi hỏi ngược lại Tần Chung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!