Edit: Sahara
"Được!" Lý Ỷ La lập tức đồng ý ngay, nhưng: "Tướng công à! Chàng trễ nải việc học đã hai năm, sang năm lại đi thi…. Có phải là có chút gấp gáp không?" Đi thi hay không, nàng không quan tâm! Nhưng Tần Chung khẳng định là rất để ý, nếu lỡ thi không đậu, hắn sẽ bị đả kích.
Tần Chung vén sợi tóc mai ở trước trán Lý Ỷ La ra sau vành tai nàng, khẽ lãng tránh ánh mắt của nàng một chút.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, hắn đã thu hồi lại thần thức vừa trôi dạt về chuyện xưa, không hề tỏa ra một chút khác thường nào nói với Lý Ỷ La: "Không sao! Thi không đậu thì xem như tích lũy kinh nghiệm!"
Lý Ỷ La rất tán thành quan điểm này! Nhớ trước đây, lúc nàng còn đi học, thời điểm thi đại học cũng phải thi lên thi xuống mấy lần. Những lần thi sau không còn thấy áp lực lớn như lần đầu nữa.
Lý Ỷ La nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai để ý về phía này mới vươn tay ra ôm lấy eo Tần Chung, nói nhỏ bên tai hắn: "Không có việc gì! Mặc kệ chàng quyết định thế nào, ta đều ủng hộ chàng!"
Nói xong liền buông tay ra ngay: "Tướng công, mau vào đi! Ta về đây!" Lý Ỷ La không đợi Tần Chung hồi thần lại, nàng mang theo nụ cười nghịch ngợm phất phất tay với Tần Chung, sau đó trực tiếp quay đầu bỏ đi."
Tần Chung giật mình, ngây ngốc đứng tại chỗ sờ sờ vùng eo mình, rồi lại nhìn quanh bốn phía, chỗ vành tai mà mắt người có thể nhìn thấy được đã đỏ ửng hết lên: Trước công chúng……. Khóe miệng lại không chịu được mà cong lên.
Lý Ỷ La bước đi rất nhanh, không được mấy chốc thì bóng dáng đã hoàn toàn biến mất, Tần Chung vẫn còn đứng đó nhìn thêm một lúc rồi mới xoay người đi vào thư viện.
"Muội phu….." Vừa đi hết bậc thang thì đã thấy Vương Bác Quân đứng trước mặt hắn.
Tần Chung dừng lại: "Bác Quân, huynh vẫn chưa thành thân, tiếng muội phu này gọi sớm quá rồi đó!"
Vương Bác Quân chẳng thèm để ý đến, vốn dĩ hắn không được vui lắm với việc mẹ mình tự ý chọn nương tử tương lai cho mình. Nhưng sau khi điều tra, trời ạ! Lý Nguyệt Nga này thì ra là tỷ tỷ của Lý Ỷ La, đây quả thật là vô tình cắm liễu liễu lại xanh!
Cho nên, hắn vô cùng vui vẻ tiếp nhận mối hôn sự này, năm ngoái đã định ngày thành thân là tháng sau, hắn cũng không có dị nghị gì, dù sao hắn cũng không thể cả đời không thành thân, nếu có thể cưới được một nương tử có tính tình như Lý Ỷ La, vậy thì quá tốt!
Vì thế, tiếng muội phu này, Vương Bác Quân gọi vô cùng sảng khoái.
Vương Bác Quân cười, mở quạt ra phe phẩy: "Không sao! Hôn sự giữa ta và Lý cô nương đã định rồi, gọi huynh một tiếng muội phu là chuyện nên mà!"
Tần Chung nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, đối với hôn sự giữ Vương Bác Quân và Lý Nguyệt Nga, hắn không có suy nghĩ gì cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn và Lý Ỷ La là được.
Tính tổng cộng từ trước đến giờ, thêu thùa kiếm được đã có hơn bốn trăm hai mươi lượng bạc, trừ ra khoảng đã dùng đến thì vẫn còn hơn ba trăm lượng.
Để bên người năm mươi lượng bạc chi tiêu, số còn lại toàn bộ đổi thành ngân phiếu. Cũng may kinh tế Đại Việt ổn định, bằng không, nàng còn phải suy nghĩ xem nên đem bạc đổi thành đồ gì để đảm bảo giữ nguyên được giá trị.
Nhớ đến sự nhiệt tình của Tần mẫu, Lý Ỷ La bèn đi vào một cửa hàng trang sức, mua cho Tần mẫu một chiếc vòng ngọc tử hoa hai lượng bạc, lại mua thêm mấy đôi khuyên tai. Tiếp đó thì đi mua một chút đồ ngon, dù hiện tại việc ăn uống của trên dưới Tần gia đã được cải thiện, nhưng cũng chỉ là tương đối hơn trước mà thôi. Phần lớn thức ăn trong mỗi bữa cơm vẫn là rau dưa.
Đợi khi Lý Ỷ La về đến nhà, nói kiện đồ thêu kia bán được năm mươi lượng, thì mọi người của Tần gia đều như muốn ngừng thở.
Năm mươi lượng! Dù toàn bộ Tần gia không ăn không uống thì cũng không biết phải mất bao lâu mới kiếm được chừng đó.
Tuy rằng trước đó mọi người cũng đoán được bức Nghênh Xuân Đồ này của Lý Ỷ La sẽ bán được không ít bạc, nhưng khi năm mươi lượng bạc trắng bày ra trước mắt họ, thì tất cả cũng bị đả kích không nhẹ.
Tần mẫu vội lấy vải che kín rổ của Lý Ỷ La lại: "Ỷ La, mau cất kỹ vào, đừng để lộ tiếng gió!" Xong, bà lại đảo mắt nhìn từng người trong phòng: "Chuyện hôm nay, tất cả các người đều để yên trong bụng hết cho ta!"
Trương Thúy Thúy cùng Tần Phương vội vàng vâng dạ, Trương Thúy Thúy không nói rõ được cảm giác hiện tại của nàng ta đối với Lý Ỷ La là như thế nào. Đối với người tam đệ muội này, nàng ta có chút cảm kích, có chút kính sợ, có đôi khi còn có ảo giác rằng cả người Lý Ỷ La phát sáng, hấp dẫn sự chú ý của nàng ta.
Thấy hai má Trương Thúy Thúy ửng đỏ nhìn mình, Lý Ỷ La khó hiểu gọi một tiếng: "Đại tẩu?" Làm gì mà nhìn nàng mê muội như mấy fans gặp được thần tượng thế?
Trương Thúy Thúy a một tiếng, vội thu liễm cảm xúc: "Tẩu chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, nhất thời quá kích động thôi!"
Tần Phương ôm lấy cánh tay Lý Ỷ La: "Tam tẩu, tẩu thật lợi hại!" Hai mắt Tần Phương phát sáng nhìn Lý Ỷ La, cũng chẳng khác mấy với vẻ mặt Trương Thúy Thúy vừa rồi.
Mã Đại Ni không tự chủ được mà bước tới trước, duỗi tay muốn sờ thử, lại bị Tần mẫu đánh mạnh lên mu bàn tay, làm Mã Đại Ni kếu thét lên: "Mẹ….."
"Kêu cái gì mà kêu! Trong nhà này, kẻ có miệng rộng nhất chính là người! Ngươi nên quản tốt cái miệng mình cho ta!" Tần mẫu lạnh lùng nói.
Mã Đại Ni lẩm bẩm: "Biết rồi! Con cũng đâu có ngốc!" Nói thế nào thì Lý Ỷ La hiện tại cũng là người Tần gia, nếu Lý Ỷ La nở mày nở mặt thì bọn họ cũng được thơm lây. Không thấy Lý Ỷ La chỉ mới đến Tần gia có nửa năm mà cuộc sống của Tần gia đã tốt lên rất nhiều rồi à?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!