Chương 41: Lập lại lần nữa

Edit: Sahara 

"Chung nhi, về rồi à? Đến thư viện thế nào? Có trở ngại gì không?" Tần mẫu vừa thấy Tần Chung cũng vội quan tâm hỏi han ân cần.

Tần Chung đón lấy cái cuốc trong tay Tần mẫu rồi mới đáp: "Mẹ, các vị lão sư ở thư viện đều rất nhớ con, trước khi trở lại thư viện con vẫn luôn ở nhà đọc sách, nên về thư viện rồi cũng không có gì đáng ngại, mẹ không cần lo lắng."

Tần mẫu nghe thế thì mừng rỡ không thôi: "Vậy là tốt rồi! Nhớ lấy, phải tôn kính các vị lão sư ở thư viện!"

Tần Chung gật đầu: "Con biết rồi!"

Đoàn người Tần gia vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, Tần Chung còn muốn cầm luôn cuốc thay Lý Ỷ La, nhưng bị nàng tránh thoát: "Tướng công, chàng đi đường xa như vậy nhất định là rất mệt, sức ta khỏe, ta tự cầm cuốc được mà." Không những vậy, nàng còn đoạt luôn cái cuốc trong tay Tần Chung. 

Tần Chung: "…….."

Trong khoảng thời gian ngày mùa, Tần gia mỗi ngày sẽ ăn ba bữa. Lúc mọi người về đến nhà thì Mã Đại Ni và Tần Phương đang bận rộn dưới bếp.

"Tiểu muội, muội đi gọt khoai tây đi, lỡ như tẩu gọt không sạch thì mẹ lại mắng tẩu…." Vừa bước vào sân, mọi người liền nghe thấy giọng nói không lớn không nhỏ của Mã Đại Ni. 

Tần Phương vội dạ một tiếng.

Sắc mặt Tần mẫu có chút khó coi, nhưng bà không nói gì cả.

Làm cả ngày trời, ngoại trừ Lý Ỷ La ra thì tất cả mọi người đều mệt đến thở không ra hơi. Ăn cơm xong, mọi người đi rửa mặt rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Tần Chung ngoan ngoãn đi theo sau đuôi Lý Ỷ La vào phòng. 

Vào phòng, Lý Ỷ La đốt đèn xong xuôi thì bắt đầu tháo vỏ chăn bên ngoài ra. Hiện tại là đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lên, đắp chăn dày như vậy thì có chút nóng.

Trước đó, giường và chăn của Tần gia khá nhỏ, hai người một cái chăn, phải dựa sát vào nhau mới đắp kín được, chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ lộ chân lộ tay ra ngoài, bị đông lạnh. Vì thế, sau khi Lý Ỷ La kiếm được tiền liền mua thêm một cái chăn mùa đông, nàng và Tần Chung mỗi người một cái, bọc kín mít, tốt xấu gì cũng vượt qua được mấy ngày đông.

Lúc Lý Ỷ La tháo vỏ chăn, Tần Chung đi đến phía sau nàng, lấy một cây trâm trong vạt áo ra, nhẹ nhàng cài lên đầu nàng.

Lý Ỷ La bất ngờ a một tiếng, rồi duỗi lấy cây trâm xuống xem. Đó là một cây trâm bạc, đầu trâm là cánh bướm màu xanh lam, trên đó còn khảm một hạt châu màu trắng.

Lý Ỷ La cầm cầy trâm, ngón tay vuốt nhẹ lên cánh bướm: "Cho ta?"

Tần Chung ừm một tiếng: "Xin lỗi nàng! Hiện tại ta không thể mua được thứ tốt hơn…." Người như Ỷ La, nàng đáng có được những thứ tốt nhất trên đời. Tiếc là hiện tại hắn chỉ có thể mua được trâm bạc tặng nàng.

"Thích không?" Tần Chung có chút thấp thỏm.

Lý Ỷ La mỉm cười: "Đương nhiên thích!" Lý Ỷ La lại quan sát kỹ cây trâm kia, chất liệu không tốt, thủ công không tinh, nhưng đây là đồ Tần Chung tặng nàng đó nha: "Tướng công, chàng cài lên cho ta đi~~~!" Giọng điệu phát ra dịu dàng đến nỗi chính Lý Ỷ La cũng không dám tin đây là giọng nói của mình.

Tần Chung âm thầm thở phào trong lòng, mấy ngón tay thon dài đón nhận lấy cây trâm từ tay Lý Ỷ La, rồi dịu dàng cài lên tóc nàng.

Lý Ỷ La sờ sờ mái tóc mình, nghiêng đầu hỏi Tần Chung: "Có đẹp không?"

"……Ừm, đẹp!" Hầu kết* Tần Chung khẽ lăn lộn vài cái, ánh mắt dừng lại trên mặt Lý Ỷ La một lúc lâu mới lên tiếng trả lời. 

(*hầu kết: trái khế ở cổ của phái nam.)

Hiếm khi Lý Ỷ La thấy bộ dáng ngây người của Tần Chung, nàng phụt cười: "Ta đang hỏi chàng cây trâm có đẹp hay không? Chàng nhìn mặt của ta làm gì?"

Hai vành tai Tần Chung ửng đỏ, hắn hơi cúi đầu xuống, giống như là không dám nhìn Lý Ỷ La: "Đều đẹp!"

"Đồ ngốc!" Lý Ỷ La nhỏ giọng mắng yêu một tiếng, sau đó chợt nghĩ đến một chuyện: "Tướng công, chàng lấy đâu ra tiền mua cây trâm này cho ta? Không phải là lấy tiền chàng vất vả chép sách để mua đó chứ?" Tần Chung bệnh nặng suốt mấy năm ròng, việc chép sách cũng chỉ mới bắt đầu từ đầu thu năm ngoái. Nếu thật sự cây trâm này là dùng tiền chép sách để mua, vậy khẳng định là đã tiêu sạch hết tiền chép sách mà Tần Chung tích góp được. 

Hai mắt Tần Chung bỗng trở nên sâu thẳm, mãi một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: "Hiện tại, thứ ta có thể làm được cho nàng cũng chỉ có cái này…." Nói xong, trong lòng Tần Chung còn lặng lẽ thở dài. So với những điều mà Lý Ỷ La đã làm cho hắn, thì chút chuyện hắn đã làm cho nàng có thấm tháp vào đâu?

Lý Ỷ La lại vuốt ve cây trâm, nói: "Tướng công, có lẽ sau này chàng sẽ mua cho ta nhiều đồ tốt hơn nữa, nhưng mà cây trâm này…." Lý Ỷ La rút cây trâm xuống, quý trọng vuốt ve: "Là thứ quý giá nhất đời này của ta!" Ngay khoảnh khắc nói xong, chính nàng cũng thấy có chút buồn nôn, bèn vội nói tiếp: "Tướng công, chàng qua đó ngồi một chút đi, ta sẽ đổi chăn xong nhanh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!