Edit: Sahara
"Người tới là khách! Lão gia, để bọn họ ngồi xuống rồi nói sau đi! Người đâu! Dâng trà!" Lý phu nhân bỏ sổ sách xuống, nhìn Tần Chung và Lý Ỷ La một cái, rồi quay sang nói với Lý chủ bộ.
Lý chủ bộ vuốt vuốt râu: "Ừm! Vậy hai người ngồi đi!"
Đây đâu phải là thái độ của cha đối với con gái ruột! Bảo hai người bọn họ ngồi xuống thôi mà làm như là ban ân bố đức to lớn lắm vậy.
Nếu là nguyên chủ, chắc chắn hết tám phần sẽ tức đến hộc máu. Tuy nhiên, người đang đứng ở chỗ này lại là Lý Ỷ La. Nàng vốn chẳng trông mong gì ở Lý chủ bộ, nghe xong thì trực tiếp kéo Tần Chung đi đến hàng ghế bên trái, sau khi ngồi xuống rồi còn bình thản nâng lấy tách trà nóng vừa được bưng lên, cầm nắp tách trà gạt gạt mặt nước trà phía trên mấy cái, lại thổi thổi hai ba hơi rồi nhấp một ngụm.
Ưm…, Lý Ỷ La híp mắt, trà này có vị ngọt thanh, nàng còn tưởng Lý phu nhân sẽ động tay động chân một chút trong trà chứ. Xem ra nàng bị tiểu thuyết và mấy bộ phim truyền hình đầu độc nhiều quá rồi.
Cử chỉ Lý Ỷ La tự nhiên mà hào phóng, làm Lý chủ bộ và Lý phu nhân nhìn mà sửng sốt, Lý phu nhân nheo nheo hai mắt: "Ỷ La, con gả tới Tần gia, mọi việc đều tốt chứ?"
Lý Ỷ La khẽ cười một tiếng, ý nghĩa của nụ cười này sâu xa khó lường, mặt Lý phu nhân còn chưa kịp biến sắc thì Lý Ỷ La đã nói: "Tất nhiên là rất tốt! Mẹ chồng hiền lành nhân từ, tẩu tẩu và tiểu cô* (*em chồng) mọi người đều hòa thuận, tướng công biết cầu tiến*, lại rất thương ta, ngày tháng quả thật là tốt đến không thể tốt hơn. Việc này còn phải đa tạ phu nhân, nếu không nhờ phu nhân, ta làm sao mà tìm được một nhà chồng tốt như vậy!"
Lời Lý Ỷ La nói là lời thật lòng, thật may là Lý phu nhân gả nguyên chủ đến Tần gia, bằng không, lúc nàng xuyên qua, chắc chắn không thể nào là thê tử của Tần Chung được.
Tuy nhiên, lời này vào tai Lý phu nhân, liền biến thành lời nói mỉa mai châm chọc. Bà ta thầm giật mình khi nhìn thấy đứa thứ nữ vốn luôn run bần bật khi đứng trước mặt bà ta, bây giờ lại dám trả lời bà ta bằng giọng điệu mỉa mai như vậy. Quả thật là gả đi rồi thì lá gan liền lớn hơn!
Lý phu nhân dùng khăn che che khóe miệng: "Con sống tốt là được! Nói gì thì ta cũng nuôi con từ nhỏ đến lớn, con và tỷ tỷ con, ta đều yêu thương như nhau. Ta chỉ hy vọng con đừng oán ta là được! Nhưng mà nhìn con thế này… Quả thật là vẫn nảy sinh oán trách với ta rồi!" Lý phu nhân dùng khăn che khóe miệng, hai mắt hơi đỏ lên, ủy khuất nhìn Lý chủ bộ.
Lý chủ bộ nghe xong, lạnh lùng nhìn Lý Ỷ La: "Sao con lại nói chuyện với mẫu thân mình như vậy hả? Còn không mau xin lỗi mẫu thân con ngay cho ta!"
Gì thế? Nàng đã nói cái gì đụng chạm tới ai đâu? Vốn dĩ Lý Ỷ La nàng còn muốn giữ thể diện cho hai bên, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng là được. Ai ngờ chuyện lại không như nàng dự đoán, Lý phu nhân nhân kia tận dụng mọi cơ hội để mách lẻo với Lý chủ bộ. Còn Lý chủ bộ, ông ta chẳng phân trắng đen thì đã lớn tiếng quát mắng trách tội nàng. Có một phụ thân như vậy, nguyên chủ đúng thật là bạc phước mà!
Lý Ỷ La nàng tái sinh một lần nữa đâu phải là để chịu đựng tủi nhục, nếu người ta đã không cho nàng thể diện, nàng cũng chẳng cần nể mặt làm gì. Lý Ỷ La đột ngột đập lên mặt bàn cái rầm, xoắn tay áo, chuẩn bị đứng dậy "đánh" một trận ra trò.
Cái đập bàn này của Lý Ỷ La dọa cho Lý chủ bộ và Lý phu nhân đồng loạt nhảy dựng lên, sau đó thì nhìn Lý Ỷ La bằng ánh mắt không dám tin, đây thật sự là thứ nữ ngay cả ngẩng đầu lên nhìn người khác cũng không dám của nhà họ sao?
Tuy nhiên, Lý Ỷ La chỉ vừa đừng lên, thì Tần Chung đã giữ tay nàng lại. Tần Chung khẽ lắc lắc đầu với nàng rồi mới nhìn về phía Lý chủ bộ: "Nhạc phụ, không biết nội tử* rốt cuộc đã đắc tội với nhạc mẫu chỗ nào, mà khiến nhạc phụ phải lên tiếng khiển trách? Nếu Ỷ La quả thật có chỗ không đúng, vậy thì người làm trượng phu như con cũng khó thoát trách nhiệm, xin nhạc phụ chỉ rõ, nếu Ỷ La thật sự không đúng, con xin thay nàng tạ lỗi cùng nhạc mẫu!"
(*nội tử: một cách gọi nương tử của mình khi nói chuyện với người khác. Còn khi giới thiệu nương tử của mình với người khác thì thường gọi là tiện nội.)
Lý chủ bộ há miệng, tuy nhiên trong nhất thời, ông lại không biết nên nói cái gì, vừa rồi xác thật là Lý Ỷ La chưa nói điều gì vượt quá bổn phận. Nhưng nhiều năm, Lý Ỷ La không được lòng Lý chủ bộ, Lý phu nhân chỉ cần hơi châm ngòi một tý là Lý chủ bộ lại quát mắng Lý Ỷ La theo thói quen. Chỉ là Lý chủ bộ đã quên mất một điều, Lý Ỷ La bây giờ đã gả cho người khác rồi.
Nữ nhi xuất giá, thì đã là người của nhà người ta! Dù Lý Ỷ La là con gái Lý chủ bộ, nhưng đồng thời, nàng cũng là thê tử của Tần Chung! Tướng công nàng còn đang ở đây, mà người nhà mẹ đẻ lại không phân trắng đen gì thì đã mở miệng răng dạy Lý Ỷ La, hành động này không chỉ không xem Tần Chung ra gì, mà nó cũng làm hỏng cả quy cũ của Lý gia.
Ngoài mặt Tần Chung tỏ vẻ cung kính, nhưng ánh mắt nhìn Lý chủ bộ lại vô cùng bình tĩnh, giống như là nhất định phải có câu trả lời cho bằng được.
Lý chủ bộ bị kẹp ở thế khó xử, sắc mặt có chút hơi khó coi.
Mà Lý Ỷ La thì sao? Mới vừa rồi nàng còn bày ra dáng vẻ khí thế hào hùng chuẩn bị xông pha trận mạc, bây giờ thấy Tần Chung ra mặt cho mình, nội tâm bắt đầu nhảy nhót, nhanh chóng thu liễm khí thế, cúi đầu len lén cười đắc ý như mèo vừa trộm được cá. Sau đó Lý Ỷ La ngoan ngoãn trốn ở sau lưng Tần Chung, dùng âm thanh không lớn không nhỏ mà nói: "Tướng công, trước kia cha cũng thường đối xử với thiếp* như vậy, thiếp còn chưa biết mình đã làm sai chuyện gì thì đã bị cha mắng rồi!"
Nói xong câu cuối, Lý Ỷ La còn nhỏ giọng hừ một tiếng. Người ta đều là cáo mượn oai hùm, nàng thì lại làm ngược lại, bản thân là một mảnh hổ, thế mà lại giấu đi móng vuốt sắc bén, ríu ra ríu rít cáo trạng trước mặt một con tiểu hồ ly.
(*thiếp: chỗ này để Lý Ỷ La tự xưng là thiếp, 1 là vì nhà Lý chủ bộ cũng được xem như là gia đình quan lại, xem trọng quy củ, cũng không yêu thương Lý Ỷ La như Tần gia, 2 là vì Lý Ỷ La đang giả vờ đáng thương, tự xưng là thiếp nghe sẽ càng tội nghiệp hơn.)
Tần tiểu hồ ly vừa nghe thấy vậy thì ánh mắt càng trở nên thâm sâu hơn, bàn tay đang nắm tay Lý Ỷ La bất giác tăng thêm chút sức, hắn nhìn Lý chủ bộ, lập lại lời nói: "Nhạc phụ, xin người chỉ rõ!"
Lý chủ bộ bị Tần Chung ép buộc quá mức làm trong lòng dâng lên chút lửa giận, dù ông chỉ là một quan tép riu không đáng kể, nhưng những chuyện ông có thể quản lại không ít. Ở Vân Dương huyện này, ngoài trừ một số ít người ra, thì có còn mấy ai dám nói chuyện với ông bằng thái độ như thế? Lý chủ bộ lộ sắc mặt khó coi, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi nói bằng giọng lạnh lùng: "Người trẻ tuổi nên biết điều một chút thì mới tốt!"
Lý Ỷ La nghe câu này xong liền phát hỏa, đây chính là đang mắng tướng công nàng không biết điều! Quả thật là chồng nhịn được nhưng vợ thì không nhịn được mà! Lý Ỷ La lập tức bước tới trước một bước, kéo Tần Chung ra sau, tiếp theo liền mở miệng nói bằng giọng châm chọc: "Tướng công nhà ta* đương nhiên là không biết điều được như cha và phu nhân đây rồi! Nếu không thì sao các người có thể làm ra chuyện tham phú phụ bần cho được!
Gả thứ nữ thay cho đích nữ!"
(*chỗ này Sa để Lý Ỷ La tự xưng ta, bởi vì Lý Ỷ La không phải con ruột Lý chủ bộ, mặc dù trên danh nghĩa Lý chủ bộ là cha, nhưng tình cảm nhạt nhẽo, Lý Ỷ La không coi trọng người cha này lắm, gọi một tiếng cha đã là giữ lễ nghĩa. Thứ 2 là Lý Ỷ La đang giận Lý chủ bộ vì ông ta dám mắng Tần Chung. Vì đây là tình tiết lần đầu Lý Ỷ La đối diện với người Lý gia, nên khi cách xưng hô thay đổi thì Sa giải thích một chút.
Về sau mọi người đã hiểu quan hệ và thái độ giữa các nhân vật rồi thì khi cách tự xưng và xưng hô thay đổi theo diễn biến Sa sẽ không giải thích nữa, tránh cho mọi người đang đọc hay thì bị chú thích làm mất hứng.)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!