Edit: Sahara
"Tiểu thẩm thẩm, tiểu thúc thúc nói người, ưhm……" Tần Chung vội vàng bịt miệng Tần Tử Viễn, nhìn về phía Lý Hầu La: "Đợi lát nữa ta sẽ giải thích với nàng."
Tiếp theo, Tần Chung liền đẩy Tần Tử Viễn ra khỏi phòng, rồi đóng cửa lại ngay lập tức.
Lý Hầu La khoanh tay trước ngực, không nói một câu nào, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nhìn hành động của Tần Chung.
Tần Chung quay đầu lại, âm thầm hít sâu một hơi, vác xác đến trước mặt Lý Hầu La, mi mắt khẽ run, nhìn thật đáng thương.
Lý Hầu La cũng không phải thật sự tức giận, nếu dựa theo nên giáo dục của hiện đại thì hành vi hù dọa trẻ con này là không nên. Bởi vì không biết nó sẽ hình thành tổn thương tâm lý của trẻ con như thế nào. Nhưng ở thời này, đừng nói là dùng lời nói hù dọa, cho dù có dùng roi đánh cũng là chuyện bình thường. So với việc tổn thương tâm lý, người thời này càng quan tâm đến việc có thể ăn no được hay không hơn.
Thế nhưng, bỏ qua sự rung động trong lòng, nhận xét một cách khách quan thì trước giờ hình tượng của Tần Chung ở trước mặt nàng luôn là một tiểu nam sinh ấm áp. Có ai ngờ hắn lại đen tối như vậy, còn thêu dệt bịa chuyện lừa gạt con nít! Còn dám nói nàng là quái vật ăn thịt người.
Lý Hầu La lạnh lùng nhìn Tần Chung giả vờ ngoan ngoãn. Giả vờ! Lại giả vờ! Nàng từ một nơi ăn thịt người không nhả xương như mạt thế chạy đến đây, bản thân không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người của thế giới ấy, bao gồm luôn cả việc mỗi giây mỗi phút đều phải cảnh giác.
Vì thế, sau khi Lý Hầu La xác định người ở Tần gia sẽ không gây nên bất kỳ mối nguy hiểm gì cho mình, nàng liền thả lỏng đầu óc, chỉ muốn cùng bọn họ sống chung hòa thuận. Mà Tần Chung chính là người khiến nàng buông bỏ cảnh giác sớm nhất.
Tuy nhiên, nàng chỉ là không muốn động não, chứ không phải là không biết động não!
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ Tần Chung cũng không thật sự đơn thuần như là biểu hiện ngoài mặt của hắn.
Thấy gương mặt Lý Hầu La không có chút biểu cảm nào, chỉ chăm chăm nhìn mình, nội tâm Tần Chung căng thẳng, tiếp theo lại vừa bàng hoàng vừa luống cuống. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Lý Hầu La, há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Tiếp tục lừa gạt? Hắn có lòng tin có thể tiếp tục gạt được Lý Hầu La, nhưng hắn muốn cùng Lý Hầu La sống đến bạc đầu, chẳng lẽ sau này mỗi lần đứng trước mặt Lý Hầu La, hắn đều phải mang mặt nạ?
Như vậy, sau này Lý Hầu La thích hắn, là thích con người thật sự của hắn, hay là thích cái hình tượng giả dối mà hắn xây dựng bên ngoài?
Nói thật? Có đôi khi hắn cũng bị chính ý niệm này của mình dọa sợ! Lý Hầu La có thể tiếp nhận hắn hay không?
Tần Chung đan hai bàn tay vào nhau, mười đầu ngón tay cứ xoáy xít y như bánh quẩy, hắn ngồi xổm ở đó giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Lý Hầu La vẫn không lên tiếng, tuy rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng về lâu về dài thì sao? Rời khỏi được nơi như mạt thế, đến nơi này, nàng không muốn lại sống trong cảnh ngươi lừa ta gạt nữa. Nếu bây giờ Tần Chung còn thêu dệt để gạt nàng, thì bọn họ nên dừng lại tại đây. Nói cái gì mà không còn đường lui, không thể không lưu lại Tần gia, kỳ thực, tất cả chẳng qua là tự nàng tìm cớ cho việc mình muốn ở lại đây mà thôi.
Nàng tham lam cuộc sống đơn giản ở Tần gia, luyếc tiếc Tần Chung, luyến tiếc Tiểu Thanh Thôn an bình hài hòa….
Nếu thật sự không muốn ở lại Tần gia, thiên hạ rộng lớn, dựa vào bản lĩnh của nàng chẳng lẽ lại không tìm được một chỗ dung thân? Dù có lên thuyền ra hải ngoại, thì nàng cũng sẽ không chết đói!
Tim Tần Chung đột ngột đập nhanh hơn rất nhiều, hắn có cảm giác bản thân đang đứng trước một ngã rẽ, chỉ cần bước sai một bước thôi thì sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng ngay lập tức.
"Ta nói xong thì nàng đừng tức giận, cũng đừng đi…." Tần Chung ngẩng đầu lên, muốn nắm tay Lý Hầu La, nhưng bàn tay vừa vươn ra lại khựng lại giữa khoảng không, sau đó thì giống như là sợ hãi mà chậm rãi thu về.
Trong lòng Lý Hầu La khẽ động, nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc gì: "Huynh nói đi!"
Tần Chung cúi đầu, không dám nhìn Lý Hầu La, ấp úng nói: "Ngày đó, ta thấy Tử Viễn nhào vào người nàng, ta… Ta liền thấy không được thoải mái. Cho nên, lúc ta kéo nó ra ngoài đi dạo tiêu thực, bèn… Bèn nói với nó rằng nàng sẽ ăn thịt người, bảo nó đừng tới gần nàng."
Tần Chung nói xong lời này, toàn thân đều căng chặt.
Lý Hầu La nghe xong, lập tức như có một đàn nai chạy rầm rập trong lòng. Gì? Tần Chung lừa Tử Viễn, chính là để thằng bé đừng lại gần nàng? Cho nên nói, Tần Chung là đang ghen sao? Không! Vấn đề bây giờ không phải là chuyện ăn dấm hay không ăn dấm, vấn đề là ngay cả dấm của một đứa con nít mà Tần Chung cũng ăn, như vậy nói lên điều gì? Điều này chứng tỏ rằng Tần Chung thích nàng đó nha~!
Khóe miệng Lý Hầu La bắt đầu không khống chế được mà giương lên, xong lại ho khụ một tiếng rồi vội vàng áp chế xuống: "Vậy huynh còn gạt ta chuyện gì nữa không?"
Lý Hầu La vừa hỏi, cả người Tần Chung càng căng chặt hơn. Vốn dĩ hắn muốn từ từ, tuần tự đi từng bước. Lừa Tử Viễn chỉ là chuyện nhỏ, dù Lý Hầu La có tức giận cũng sẽ không thật sự trách hắn. Nhưng chuyện của Trương Tam Nương thì sao? Hắn dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để giữ Lý Hầu La lại, nếu Lý Hầu La biết, chắc chắn sẽ không chấp nhận được một người có tâm cơ khó lường như hắn, nàng sẽ tức giận bỏ đi!
Lý Hầu La vừa thấy dáng vẻ này của Tần Chung thì hơi kinh ngạc một chút. Vốn dĩ nàng chỉ là thuận miệng hỏi thêm một câu mà thôi, nhưng không ngờ Tần Chung thật sự còn có chuyện gạt nàng. Há ha, còn tưởng bản thân nhắm trúng một miếng bánh tươi ngon mềm mại, có dè đâu, cắn một cái rồi mới phát hiện, bên trong là nhân mè đen.
Tuy Lý Hầu La có chút tức giận, nhưng nhìn kẻ lừa đảo mang theo tiểu tâm cơ ở trước mặt nàng bày ra dáng vẻ này… Thật là có chút đáng yêu.
Vì thế, Lý Hầu La cho rằng chuyện mà Tần Chung gạt nàng cũng ngang tầm với chuyện lừa Tần Tử Viễn. Thấy Tần Chung có vẻ sợ, khẩn trương đến độ lông tơ trên người đều dựng đứng hết cả lên, nên giọng điệu của nàng có phần dịu lại: "Huynh nói đi, ta sẽ không tức giận!" Nàng chưa từng yêu đương, nên không biết những người khác khi yêu có phải cũng như vậy hay không? Biết được Tần Chung vì nàng mà sử dụng chút tâm cơ, trong lòng nàng còn thấy hơi vui.
Có lẽ là do nàng không được bình thường! Nhưng bản thân nàng là người có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, bằng không thì nàng cũng không canh cánh mãi trong lòng chuyện Tần Chung thích Lý Nguyệt Nga. Mà việc làm lừa gạt của Tần Chung, cũng giống với bản tính chiếm hữu của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!