Chương 30: Chui đầu vào lưới

Edit: Sahara 

Lực chiến của Lý Hầu La ở mạt thế tuy rằng không được xem là mạnh, nhưng ít ra cũng từng giết vô số Zombie, hiện tại, hai mắt Lý Hầu La trợn trừng, tay cầm sạn lớn, quả thật đã phát huy triệt để ý nghĩa của bốn chữ sát khí đằng đằng.

Một giọng nói run run rẩy rẩy khẽ vang lên: "Hình…. Hình như là do đệ… Không… Không cẩn thận đụng trúng Chung ca.." Người nói chuyện là Trương Tiểu Bảo*, hắn nhìn Lý Hầu La, nuốt mạnh một ngụm nước miếng, thật muốn khóc quá đi! Không phải nói thê tử của Chung ca rất hiền huệ sao? Vậy người như mẫu dạ xoa, còn hung dữ hơn cả mẹ hắn này là ai?

(*Chương trước nói con lớn Trương Đại Trụ tên Trương Đại Bảo, con nhỏ tên Trương Tiểu Bối, nhưng chương này thì viết là Trương Tiểu Bảo. Nguyên văn cover như vậy, từ giờ edit con nhỏ của Trương Đại Trụ là Trương Tiểu Bảo nha.)

Lý Hầu La cầm cái sạn lớn bước lên trước một bước.

Trương Tiểu Bảo lập tức lùi lại một bước theo bản năng: Mẹ ơi, cứu con!

Lý Hầu La nhìn chằm chằm Trương Tiểu Bảo, một thiếu niên to khỏe mà lúc này lại co đầu rụt cổ như muốn chui thẳng xuống đất. Nhìn biểu tình của hắn cũng không giống giả bộ. Sau khi chắc chắn chỉ là chuyện ngoài ý muốn, Lý Hầu La mới hạ tay cầm cái sạn xuống, nhưng vẫn nói một câu: "Sao ngươi có thể không cẩn thận như vậy hả? Ngươi nhìn thân hình của ngươi đi, rồi nhìn lại tướng công của ta xem, ngươi cảm thấy chàng có chịu nổi sự xô đẩy của ngươi không?"

"Không chịu nổi, không chịu nổi…" Trương Tiểu Bảo vội nói liên thanh.

Lúc này, Lý Hầu La mới quay lại, đau lòng hỏi Tần Chung: "Tướng công, có đau không?"

Trương Tiểu Bảo liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tần Chung, còn Tần Chung thì lộ ra vẻ uy khuất, môi mỏng khẽ mở: "Đau~!" 

(*Sa: ôi! Ta thật sự rất muốn xông lên xé rách cái mặt nạ của Chung ca!)

Lý Hầu La lập tức quay đầu lại, quát lớn: "Nhìn xem ngươi đã đẩy tướng công ta thành bộ dạng gì rồi này! Sau này ngươi còn đẩy tướng công ta nữa, ta sẽ…." Lý Hầu La vung cái sạn lên cao rồi đánh xuống, khó khăn lắm mới kiềm lòng dừng nó lại ngay sát mặt Trương Tiểu Bảo. 

Mọi người chứng kiến một màn vừa uy vũ oai phong, vừa đầy nguy hiểm này đều phải kinh hô một tiếng.

"Không dám, tẩu tử, tẩu tha cho đệ đi, đệ không dám nữa!" Trương Tiểu Bảo vội ôm đầu xin tha.

Bấy giờ, Lý Hầu La mới chịu quay người đi. Từ lúc Lý Hầu La lao tới như một cơn gió lốc, cho đến lúc được Lý Hầu La đỡ lên, Tần Chung cũng vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Nhìn thấy Lý Hầu La che chở cho mình như thế, Tần Chung đứng ở phía sau, mãi cũng không thể áp chế được nụ cười.

"Tướng công, có thấy chóng mặt không?" Trước mặt người ngoài, Lý Hầu La luôn gọi Tần Chung là tướng công, làm Tần Chung rất vui vẻ. 

"Không có!" Tần Chung mỉm cười nhìn Lý Hầu La, ánh mắt vô cùng chăm chú.

Lý Hầu La bị Tần Chung nhìn bằng ánh mắt như thế, trong lòng nàng hơi run lên một chút, vội nói: "Ta còn phải đi xào rau, huynh… Huynh nhớ cẩn thận một chút!" Dứt lời, Lý Hầu La liền vội vàng chạy đi, đứa nhỏ này, sao cứ vô ý câu hồn người khác như vậy chứ? Lý Hầu La vừa chạy vừa vỗ vỗ lòng ngực mình.

Thấy Lý Hầu La đi rồi, mọi người đứng ở cửa mới xem như được thở phào nhẹ nhõm, nàng dâu nhỏ này cũng quá hung dữ rồi! Ai da, thân thể Tần Chung gầy ốm thế kia, ngày tháng sau này chắc chắn phải chịu khổ rồi!

Mọi người lo lắng cho Tần Chung, còn Tần Chung thì lại đang bình tĩnh nhìn theo bóng lưng của Lý Hầu La, trong mắt dâng lên một cảm xúc không rõ tên. Cái được gọi là giao ước hai năm kia……, trong nháy mắt, Tần Chung bỗng hạ một quyết định, ngay lập tức vẫy vẫy tay gọi Tần Tử Viễn đang đứng cách đó không xa.

Tần Tử Viễn cũng bị sự hung dữ vừa rồi của Lý Hầu La hù dọa, tiểu thẩm thẩm quả nhiên là rất lợi hại! Thấy Tần Chung vẫy vẫy tay gọi mình, hai mắt Tần Tử Viễn liền sáng lên: Lại sắp có điểm tâm ăn nữa à?

Tử Viễn quẹt cái miệng nhỏ một cái, vui vẻ chạy tới trước mặt Tần Chung. 

Chờ sau khi Tử Viễn đến gần, Tần Chung mới kề sát vào tai nhóc, nhỏ giọng dặn dò tỉ mỉ. 

Tử Viễn ra vẻ đã nghe hiểu hết, gật gật đầu, sau đó lợi dụng thân thể nhỏ bé của mình luồn lách xuyên qua đám đông, lát sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Mọi người đều đang bận rộn, không ai để ý đến nhóc con lén chuồn ra khỏi sân.

Trong sân, thời điểm Trương Tiểu Bảo bị Lý Hầu La dọa sợ, suốt toàn bộ quá trình, Trương Đại Trụ đều đứng ở một bên xem kịch vui. Chờ sau khi Lý Hầu La đi rồi, Trương Tiểu Bảo mới mang vẻ mặt oán niệm đi đến bên cạnh cha mình: "Con nghĩ sai rồi! Tẩu tử còn hung dữ hơn cả mẹ nữa! Con thấy ngày tháng sau này của Chung ca sẽ rất khổ sở!"

Trương Đại Trụ lập tức tát một cái mạnh lên đầu Trương Tiểu Bảo, làm cả người Trương Tiểu Bảo lảo đảo: "Tiểu tử ngốc, sau này, nếu như con có thể tìm được một thê tử như vậy, thì đó mới thật sự là phúc phận của con!" Nương tử nhà ông, phàm là có ai dám nói xấu một câu về ông, thì nương tử ông sẽ lập tức xách dao rượt kẻ đó chạy khắp thôn. Phúc phận của Chung ca nhi cũng không nhỏ chút nào đâu!

Trương Tiểu Bảo bĩu môi, hoàn toàn không đồng ý với điều này, ở nhà bị đàn áp mà còn nói là có phúc? Xem ra cha hắn bị mẹ ăn hiếp đến ngu người luôn rồi!

Có mấy tiểu cô nương đi theo trưởng bối trong nhà đến dự tiệc rượu, vốn muốn lén lút ngắm Tần Chung thêm vài lần, bây giờ nhìn thấy Lý Hầu La hung hãn như vậy thì ngay cả nhìn trộm một lần thôi cũng không dám, chỉ đành âm thầm thương tiếc thay cho Tần Chung: Chung ca ca đáng thương, về sau không biết còn phải chịu khổ bao nhiêu nữa đây! 

Cảnh tượng vừa rồi, mấy người ở phòng bếp cũng có nhìn thấy, Tần mẫu tất nhiên là càng xem càng vui mừng, con dâu bảo vệ con trai như vậy, sau này không cần lo Chung nhi sẽ bị ủy khuất điều gì nữa.

Tôn thị thấy bộ dáng Lý Hầu La cầm sạn lớn vô cùng hung dữ, liền nuốt nước miếng không ngừng: "Gì nhỉ? Cháu dâu, đồ ăn này… Hay là cứ để tẩu tử cháu xào đi!" Hung dữ như vậy, lỡ nó cầm sạn đánh bà thì sao? Còn có một chảo rau đầy mỡ kia nữa, quả thật là đang móc ruột móc tim bà mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!