Edit: Sahara
Lý Hầu La vào phòng, trải vải lên mặt bàn, sau đó lại thấy Tần Chung cũng theo vào phòng, liền nghi hoặc hỏi: "Huynh không sưởi ấm à?"
Tần Chung ừm một tiếng, ngồi xuống phía đối diện cạnh bàn, ngẩng đầu lên ngượng ngùng nhìn Lý Hầu La một cái, rồi lại cúi đầu xuống ngay.
Kỳ thực, lò sưởi ở chính sảnh đốt nhiều củi như vậy thì khói cũng nhiều theo, đối với thân thể của Tần Chung cũng không được tốt. Lý Hầu La không hỏi thêm gì nữa, chuyên tâm cắt vải, chính vì vậy mà nàng không có phát hiện ra dáng vẻ bất thường của Tần Chung.
Y phục của Tần Chung được Lý Hầu La may xong rất nhanh, chỉ vỏn vẹn có hai ngày thì y phục đã ra hình ra dạng. Hơn nữa, ở phần cổ tay áo và cổ áo Lý Hầu La còn thêu biên*, rồi dùng chỉ bạc thêu hoa văn tường vân* (*đám mây). Qua bàn tay của Lý Hầu La, hình thêu tuy rằng đơn giản, nhưng lại sống động như đám mây thật trên trời, có một chút mờ ảo, lại có một chút quý khí khó nói thành lời.
(*thêu biên: hay còn gọi là cuốn biên. Chính là ở phần mép vải, dùng chỉ màu khác hoặc cùng màu với vải thêu dọc theo mép vải. Mọi người nếu có nhìn thấy mấy cái khăn trắng dùng để lau nước miếng cho trẻ sơ sinh rồi thì sẽ biết ngay, đường chỉ viền bên ngoài của mấy chiếc khăn ấy chính là cuốn biên. Bạn nào chưa hình dung ra được thì cứ hỏi mẹ của mình cuốn biên quần áo là gì thì sẽ biết ngay.)
Phần eo của y phục được thu nhỏ lại một chút, hơi ôm người. Thời điểm Tần Chung mặc y phục vào, đều khiến mọi người trong Tần gia phải khiếp sợ.
Bản thân Tần Chung lớn lên đã đẹp, vải thô áo tang* (*quần áo thô sơ) làm dung nhan tuấn mỹ phủ lớp bụi trần, bây giờ đổi thành y phục tốt như thế này, quả thật là phong hoa tuyệt thế. Y phục cùng khí chất trên người Tần Chung tương trợ lẫn nhau, hắn đứng ở nơi đó, nhìn cứ như là một quý công tư bước ra từ trong bức tranh mà họa sư đã tận lực tưởng tượng vẽ ra.
"Ôi mẹ ơi!" Tần Diệu phải giật mình cảm thán: "Đây… Đây thật sự là lão tam nhà ta à?"
Ngay cả trong mắt Tần mẫu cũng lộ vẻ kinh diễm, vừa nghe Tần Diệu nói thế, bà liền bật cười: "Mẹ của con ở chỗ này, kêu cái gì mà kêu!"
"Mẹ, mẹ nói thử xem, mấy huynh đệ chúng con đều là con của mẹ, nhưng mẹ quá bất công, sao lại sinh tam đệ đẹp như vậy chứ?" Nói xong, còn nhỏ giọng lầm bầm: "Ăn mặc thế này mà đi ra ngoài, không biết lại trêu chọc bao nhiêu cô nương con nha người ta nữa đây…."
Tần mẫu hừ một tiếng: "Lão tam lớn lên đẹp là một chuyện, theo mẹ thấy, điểm mấu chốt vẫn là ở bộ y phục này, Hầu La, tay nghề này của con quả thật là giỏi quá rồi!"
Từ lúc Tần Chung mặc y phục vào, Lý Hầu La chưa từng chớp mắt lấy một cái, nàng không ngờ khi Tần Chung mặc nó lên người lại có hiệu quả tốt đến như vậy, đúng là rất đẹp mắt!
"Y phục, đúng, chính là y phục! Đệ muội, muội cũng may cho ta một bộ đi, được không? Yên tâm, ta sẽ không để cho muội làm không công, ta sẽ trả tiền!" Tần Diệu có chút kích động, nhịn không được lên tiếng hỏi. Nam nhân cũng thích đẹp, ở Tần gia, Tần Diệu là người chú trọng vẻ ngoài nhất, bản thân hắn lớn lên trông không tệ, thường ngày cũng rất chăm chút vẻ ngoài của mình, hơn nữa, hắn lại làm công việc ghi chép sổ sách ở bến tàu, nên thoạt nhìn không có dáng vẻ của nông dân.
Tần Diệu vừa dứt lời, Tần Chung lập tức nói ngay: "Không được!"
"Tại sao?" Tần Diệu nhìn Tần Chung.
"Hầu La là nương tử của đệ, không thích hợp may đồ cho nhị ca, nếu nhị ca muốn thì bảo nhị tẩu may cho huynh đi!"
Tần Diệu hừ một tiếng, nếu nương tử hắn may được thì còn cần nhờ đến Lý Hầu La chắc? Tuy nhiên, nghĩ lại thì thấy cũng không thích hợp thật. Nếu như mặc y phục này đi ra ngoài, lỡ có ai hỏi tới, chẳng lẽ hắn lại nói là của đệ muội may cho?
Lần đầu tiên Mã Đại Ni cảm thấy bản thân thật vô dụng, nhìn thấy tướng công rất muốn có, nhưng mình lại không may được: "Tướng công…" Giọng nói Mã Đại Ni mang theo một chút tự trách.
Tần Diệu thấy Mã Đại Ni như vậy, vội nói: "Nương tử, nàng làm sao vậy? Vừa rồi ta chỉ là nói đùa một chút mà thôi! Nàng nghĩ mà xem, ta làm việc ghi chép sổ sách, cả ngày đều ở trong kho hàng kiểm hàng, mặc y phục đẹp như vậy không phải là lãng phí hay sao?"
"Thật à?" Mã Đại Ni vô cùng tin tưởng Tần Diệu, trong lòng nàng, tướng công nhà nàng chính là người thông minh nhất thiên hạ. Có lời nói của Tần Diệu, cộng thêm tính tình trời sập cũng không lo của Mã Đại Ni, chút tự trách trong lòng nàng nháy mắt liền bay biến mất tăm.
Việc may y phục đối với Lý Hầu La mà nói cũng chỉ là một cái nhấc tay, nhưng Tần Chung đã thay nàng từ chối, nàng cũng không dại gì mà đi ôm chuyện vào người. Nàng vui vẻ may y phục cho Tần Chung, là vì Tần Chung khác biệt so với những người khác, còn về việc khác biệt chỗ nào, chính nàng cũng không nói rõ được….
Nhưng mà, nhìn Tần Chung ăn mặc đẹp thế này, nàng lại có chút phát sầu, sớm biết như vậy thì không nên quá dụng tâm may, bộ dáng này mà đi ra ngoài, sợ là sẽ đúng như Tần Diệu nói, không biết sẽ làm bao nhiêu cô nương thèm khát…
Hôm sau chính là ngày thành thân của con trai út Tần đại bá, Tần Khả! Nếu đại bá mẫu đã đến mời, Tần mẫu và mấy người con dâu tất nhiên là phải đến giúp, ngay cả Lý Hầu La cũng phải đi theo.
Tuy nhiên, buổi sáng lúc thức dậy, Tần Chung và Lý Hầu La lại xảy ra tranh chấp.
Tần Chung thức dậy, lấy y phục mà Lý Hầu La may cho mình mặc vào, tâm trạng có chút vui vẻ hân hoan. Ai ngờ, Lý Hầu La vừa thức dậy đã nói ngay: "Hôm nay đừng mặc bộ này!"
Động tác vuốt vuốt y phục của Tần Chung dừng lại, không nhìn ra được vui buồn, hỏi: "Tại sao?"
Lý Hầu La bực bội gãi gãi đầu, chẳng lẽ muốn nàng nói rằng nàng không muốn hắn mặc bộ này rồi đi ra đường trêu chọc mấy tiểu cô nương? Sinh ra vốn đã đẹp rồi, hiện tại còn ăn mặc như vậy, có khác gì là bánh bao nóng hổi, tỏa ra mùi hương thơm ngon, còn nói: mau tới ăn! Mau tới ăn!
"Ta cảm thấy huynh mặc như vậy thật khó coi!" Hết cách, Lý Hầu La đành phải trợn mắt nói dối.
Tần Chung không nói gì, thân thể hơi cứng đờ, sau đó thì im lặng cởi y phục ra, rồi thay một bộ y phục mùa đông cũ nát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!