Chương 26: Khó chịu

Edit: Sahara 

Lúc quay lại, Tử Viễn đã ngừng khóc, nhóc xoay tới xoay lui tại chỗ cách Lý Hầu La một khoảng không xa, rồi thử gọi một tiếng thăm dò: "Tiểu thẩm thẩm?"

"Hửm?" Lý Hầu La ngẩng đầu lên. 

Thật sự không có sao! Tử Viễn che miệng cười ngây ngô rồi chạy đi.

Lý Hầu La khó hiểu: "Đứa nhỏ này làm sao thế?" Sao lại kỳ quái như vậy?

Sắc mặt Tần Chung vẫn bình tĩnh như thường: "Trẻ con đều là như vậy!"

Lý Hầu La ngẩng đầu nhìn sang, thấy Tần Chung một bên thì xem sách, một bên lại vẽ tranh, nàng tò mò thò đầu lại gần, thì phát hiện sách mà Tần Chung đang đọc là viết về cái gì mà sức nổi của thuyền lớn trên nước, cái gì mà trọng lực,…

Lý Hầu La lập tức cả kinh, dù nàng không hiểu nhiều về lịch sử, nhưng khoa cử ở cổ đại thì vẫn biết được một chút, văn nhân ở cổ đại vốn đâu cần xem những loại sách này.

"Khoa cử cũng thi những cái này à?" Lý Hầu La dằn nén sự khiếp sợ, cố ổn định tâm trạng, hỏi.

Tần Chung gật đầu: "Từ khi Đại Việt lập quốc đến nay, Thái Tổ cũng tiến hành cải cách rất nhiều ở phương diện khoa cử, giảm bớt tứ thư ngũ kinh, tăng thêm khoa vật thật!"

"Khụ khụ…" Lý Hầu La nhịn không được mà ho khù khụ mấy tiếng, không cần nghĩ nữa, vị Thái Tổ lão nhân gia này nhất định cũng là người xuyên không tới.

Tần Chung nhíu mày, vỗ lưng cho nàng: "Sao cứ luôn bất cẩn như vậy?"

Lý Hầu La không biết có phải mình bị ảo giác hay không, mà nàng lại nghe thấy một chút bất đắc dĩ sủng nịch trong lời nói của Tần Chung. Bình tĩnh, ngươi tuyệt đối đừng suy nghĩ lung tung, bản chất của đứa trẻ này vốn là một nam nhân ấm áp, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm….

Lý Hầu La đâu còn nghĩ tới Thái Tổ hay không Thái Tổ gì được nữa, nàng âm thầm hít sâu, cố áp xuống sự hỗn loạn trong đầu mình.

Đúng lúc này, Mã Đại Ni bỗng mang theo một cái rỗ đi tới, nói: "Đệ muội đang thêu thùa à? Tam đệ, sức khỏe của đệ vừa khá hơn thôi, cần gì vội vàng đọc sách như vậy?"

Tần Chung mỉm cười: "Không sao đâu, nhị tẩu!"

Tuy rằng trước giờ Tần Chung luôn ôn hòa, nhưng Mã Đại Ni vẫn cảm thấy vị tiểu thúc này hoàn toàn khác với phu quân nhà mình, và cả Tần lão đại nữa. Thường ngày, nàng là một người tùy tiện, nhưng khi đứng trước mặt Tần Chung, nàng đều thu liễm chính mình lại một chút theo bản năng. Nàng không thích giao tiếp với Tần Chung, cảm thấy quá câu nệ*, sau khi nói vài câu quan tâm qua loa, thì vội mỉm cười nịnh nọt nhìn Lý Hầu La: "Đệ muội, tẩu biết giữ bí mật tay nghề là rất quan trọng, nhưng chúng ta là người một nhà, muội có thể…. Có thể dạy tẩu thêu thùa được không? Muội yên tâm, tẩu nhất định sẽ không học hết tất cả bản lĩnh của muội đâu!" Trong lòng Mã Đại Ni âm thầm bổ sung thêm một câu, học đủ để ta mua thịt ăn là được rồi.

(*câu nệ: quá quan tâm để ý đến một cái gì đó. Ví dụ như nói: 

_quá câu nệ lễ tiết: tức là quá để ý đến lễ nghĩa, chi tiết.

_không cần câu nệ hoặc là đừng quá câu nệ: nghĩa là không cần quá để ý, cứ việc thoải mái đi,…)

Lý Hầu La nghe xong thì thấy buồn cười, nếu như Mã Đại Ni có thể học được một phần bản lĩnh của nàng thì đã được xem như là có ngộ tính rồi.

"Đây có đáng là gì! Nếu nhị tẩu muốn học, muội dạy tẩu là được mà!"

Mã Đại Ni không ngờ chuyện lại thuận lợi đến vậy, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại người có tay nghề kiếm được nhiều tiền như vậy là nàng, thì nàng nhất định sẽ giữ bí mật đến chết, người khác muốn học thì cứ về mà nằm xuân thu đại mộng đi thôi!

Nhưng tam muội lại quá rộng rãi, làm việc phóng khoáng. 

Lúc hai người nói chuyện, trùng hợp Trương Thúy Thúy vừa bước từ phòng ra cũng nghe thấy, ánh mắt khẽ lóe, trên mặt lộ vẻ giẫy giụa nhiều lần, cuối cùng nàng vẫn cắn chặt răng, đi đến trước mặt Lý Hầu La, mặt hơi đỏ lên: "Đệ muội, muội có thể nhân tiện cũng dạy luôn cho tẩu không?"

Lý Hầu La mỉm cười liếc nhìn Trương Thúy Thúy một cái.

Trương Thúy Thúy bị nhìn đến hơi chột dạ trong lòng, rõ ràng trong bụng thầm nghĩ quyết tranh hơn thua với tam đệ muội này, nhưng hiện tại lại đi xin người ta dạy mình, đúng là quá mất mặt. 

"Được chứ! Nếu đại tẩu muốn học, vậy thì cứ học chung với nhị tẩu đi!" Dạy một con heo là dạy, dạy hai con heo thì cũng là dạy thôi, nghĩ vậy, Lý Hầu La bèn lớn tiếng gọi Tần Phương đang ngồi thêu của hồi môn trong phòng: "Tiểu muội, đại tẩu và nhị tẩu muốn theo ta học thêu thùa, muội có muốn học chung luôn không?"

Nàng vừa dứt lời, Tần Phương liền kích động chạy từ trong phòng ra, hai mắt phát sáng: "Thật không? Tam tẩu, muội cũng có thể theo học à?"

Lý Hầu La mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!