Chương 23: Phản ứng

Edit: Sahara 

"Mẹ, nếu người thích thì con giữ lại cho người một cái!" Lý Hầu La cười, nói tiếp.

"Đừng đừng đừng!" Tần mẫu vội vàng xua tay: "Một lão thái thái như mẹ cần dùng khăn tay đẹp như vậy để làm gì chứ? Đừng lãng phí trên người mẹ!"

Lý Hầu La bước tới trước ôm lấy cánh tay Tần mẫu, ra vẻ giận dỗi: "Mẹ, con không cho mẹ nói như vậy! Thử dõi mắt mà nhìn xem, đừng nói là trong Tiểu Thanh Thôn, mà ngay cả làng trên xóm dưới lân cận cũng không có ai trẻ được như mẹ. Theo con thấy, là do mấy đóa hoa xinh đẹp dung tục* này không xứng với mẹ mới đúng." Nói đến đây, Lý Hầu La hơi dừng lại một chút: "Mẹ~, không phải là do mẹ ghét bỏ khăn thêu của con, cho nên mới nói vậy đó chứ?"

Tần mẫu vội vỗ lên mu bàn tay Lý Hầu La: "Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì vậy?"

"Vậy tại sao mẹ lại không cần? Nếu như mẹ không cần thì chính là ghét bỏ con!" Lý Hầu La làm nũng, lắc lắc cánh tay Tần mẫu. 

Tần mẫu bị Lý Hầu La làm nũng đến chịu thua: "Được được, mẹ không ghét bỏ, mẹ thích còn không kịp nữa là!" Bà biết Lý Hầu La là cố ý nói như vậy, trong lòng thầm thấy ngọt.

Lý Hầu La lập tức cười đến cong mắt, lập tức lấy một chiếc khăn tay màu sắc không quá sặc sỡ từ trong đống khăn tay đã thêu xong đưa cho Tần mẫu. Tần mẫu yêu thích tán thưởng không thôi. Có thể thấy được, bất kể là ở độ tuổi nào, thì lòng yêu cái đẹp của nữ nhân vẫn là bản tính trời sinh.

Mã Đại Ni nhìn thấy mà thèm: "Đệ muội, muội thêu nhiều như vậy, hay là cũng cho tẩu một cái đi!"

Lý Hầu La còn chưa kịp trả lời thì Tần mẫu đã đen mặt trước: "Cho ngươi? Chỉ sợ còn chưa được hai ngày thì cái khăn kia đã dơ đến mức không nhận ra được. Đừng có phá hỏng đồ tốt! Khăn thêu này là để Hầu La bán lấy tiền!"

Mã Đại Ni đối với mấy thứ đồ như khăn thêu này cũng không phải là rất hứng thú, nhưng do Lý Hầu La thêu quá đẹp, Mã Đại Ni vừa thấy đã không thể dời mắt đi được, mà nàng lại là một người thẳng tính, cho nên mới mở miệng xin ngay.

Lý Hầu La ngăn Tần mẫu lại: "Mẹ, con thêu rất nhanh, không sao đâu! Đại tẩu, nhị tẩu, hai người cũng chọn một cái đi! Vốn dĩ muội đã định sẽ tặng cho mỗi người một cái."

Mã Đại Ni mừng rỡ tiến lên chọn lấy một cái, nhưng Trương Thúy Thúy thì vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. 

Mã Đại Ni thục nhẹ vào cánh tay Trương Thúy Thúy: "Đại tẩu, tẩu không thích à?"

Trương Thúy Thúy cười một tiếng, nhưng có nhìn thế nào cũng đều thấy nụ cười có chút miễn cưỡng: "Thích!" Mấy chiếc khăn kia, cái nào cũng khiến người ta vừa nhìn đã không nỡ rời mắt, thế nhưng ánh mắt Trương Thúy Thúy lúc này có hơi tối, tinh thần không tập trung, tùy tiện chọn đại một cái trong đóng khăn thêu.

"Đại tẩu, tẩu chọn xong rồi?" Lý Hầu La ở bên cạnh nhìn rõ được hết biểu cảm của Trương Thúy Thúy, trong lòng thầm cười nhạo nàng ta. Trương Thúy Thúy tất nhiên không phải là người đại gian đại ác gì, nhưng tâm tư lại quá sâu, Lý Hầu La đại khái cũng biết tại sao Trương Thúy Thúy lại có biểu cảm như vậy. Trước kia Tần gia chỉ có hai đứa con dâu là nàng ta và Mã Đại Ni, có Mã Đại Ni làm nền, cho nên mọi mặt của Trương Thúy Thúy hiển nhiên đều tốt hơn.

Nàng ta nổi danh là hiền huệ ở Tiểu Thanh Thôn này.

Nhưng hiện tại Lý Hầu La tới rồi, nàng chẳng những vô cùng lanh lợi, hơn nữa còn tạo được mối quan hệ rất tốt với Tần mẫu, bây giờ lại có thêm tai nghề thế này. Trước mặt Lý Hầu La, Trương Thúy Thúy có cảm giác bản thân kém cỏi hơn, trong nhất thời chưa tiếp thu được sự chênh lệch này.

"Đệ muội, khăn tay này, muội thêu rất đẹp!" Trương Thúy Thúy ý thức được bản thân mình luống cuống, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, dịu dàng nói.

"Mọi người thích là được!"

Mã Đại Ni thầm bĩu môi trong lòng, đáng đời, cho ngươi thích giả làm người tốt. Mã Đại Ni nàng là lười, không phải ngốc, làm sao không nhìn ra trước kia nàng thường xuyên bị mắng cũng có một phần nguyên nhân là do Trương Thúy Thúy cố tình đổ dầu vào lửa ở trước mặt Tần mẫu?

So với một đại tẩu thích giả làm người tốt, tâm tư nhỏ quá nhiều này, thì Mã Đại Ni tương đối thích vị tam đệ muội trước mặt này hơn nhiều. Tam đệ muội nói chuyện dễ nghe, làm người lại hào phóng. Cái hào phóng này không phải là giả vờ hào phóng giống như Trương Thúy Thúy. Mã Đại Ni cảm nhận được rõ ràng, Lý Hầu La căn bản là không giống với bọn họ. Tuy rằng  cả người Lý Hầu La gầy gò ốm yếu, nhưng ngôn hành cử chỉ đều lộ ra khí chất rộng rãi.

(*ngôn hành cử chỉ: mỗi lời nói hành động.)

Mã Đại Ni là một người rất thẳng tính! Những người khác trong Tần gia, bao gồm luôn cả Tần mẫu cũng không thể nhìn ra được Mã Đại Ni còn có nét đẹp nội tâm này! Ngày hôm sau, ăn sáng xong, Lý Hầu La bắt đầu thêu như thường lệ. Nàng dự định dùng hai ngày thời gian thêu xong hết tất cả khăn tay, rồi dùng thêm hai ngày thời gian nữa để làm túi tiền.

Lúc đầu, không ai ngờ được Lý Hầu La lại thêu đẹp đến như vậy, bây giờ đã biết, Tần mẫu liền bảo Lý Hầu La chuyên tâm thêu thùa. Chuyện trong nhà thì giao cho Trương Thúy Thúy và Mã Đại Ni luân phiên giúp nàng làm.

Mã Đại Ni có được khăn tay, vui sướng không thôi, tuy rằng không muốn làm việc, nhưng cũng không nói một lời nào.

Trương Thúy Thúy thì lại chôn chuyện này trong đáy lòng, cảm thấy uất nghẹn đến khó chịu vô cùng. Buổi tối, lúc Tần Phấn trở về, Trương Thúy Thúy nói chuyện này với Tần Phấn: "Cha nó, chàng nói mẹ làm vậy có phải là không hợp lý không?"

Cả ngày làm việc mệt mỏi, Tần Phấn hận không thể vừa nằm xuống giường đã dán đầu vào gối mà ngủ, nên không thèm để ý mà đáp: "Có gì không hợp lý, không phải đệ muội bận thêu thùa kiếm tiền à?"

"Muội ấy kiếm tiền thì kiếm tiền, nhưng tại sao lại bắt chúng ta làm việc thay? Cho dù muội ấy có kiếm được tiền thì tiền đó cũng đâu phải của chúng ta!" Trương Thúy Thúy càng nghĩ càng ủy khuất, lại thấy Tần Phấn nhắm mắt muốn ngủ, nên đẩy hắn một cái.

"Nàng làm gì vậy?" Tần Phấn bất đắc dĩ mở to hai mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!