Edit: Sahara
Người của hai phòng khác nghe thấy vậy, không nén được vui mừng, mà sắc mặt của mọi người trong Tần gia thì đều rất khó coi. Bởi vì hai phòng này cầm đi bao nhiêu thịt, thì họ phải ăn ít đi bấy nhiêu.
Nhưng Tần phụ là đại gia trưởng của Tần gia, chuyện mà ông đã quyết định, không ai dám nói chữ không. Đặc biệt thái độ đối xử với người hai phòng khác của Tần phụ, người trong Tần gia đã quen với việc Tần phụ chiếu cố bọn họ vô chừng mực.
Mã Đại Ni bĩu môi, hừ một tiếng: "Đúng là biết hôi của*!"
(*nguyên văn là "thật là nghe tanh miêu!" nghĩa đại khái là mắng người hai phòng khác tham lam lợi dụng, nên Sa edit thành hôi của, từ hôi của là một từ của VN, nghĩa chính xác thì Sa cũng không biết, chỉ biết nghĩa đại khái nó là mắng người tham lam, thích chiếm đồ của người khác.)
Lý Hầu La nhìn thoáng qua Tần phụ, trong lòng thầm thấy buồn cười, ông muốn chiếu cố cho tộc nhân của Tần gia tất nhiên là không thành vấn đề, dù sao cũng không liên quan đến nàng, nhưng con lợn rừng này là do nàng bắt được, nếu muốn tặng cho người khác, thì ít nhiều gì cũng phải hỏi nàng một tiếng chứ?
Nhưng Tần phụ lại chẳng hỏi một tiếng, hẳn là ông không hề ý thức được điều này, Lý Hầu La chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu được ngay tư tưởng của Tần phụ, con dâu gả vào Tần gia thì chính là người Tần gia, còn ông là đại gia trưởng, hiển nhiên là có mọi quyền quyết định. Đây cũng không phải là tư tưởng của riêng một mình Tần phụ, mà là thước đo chuẩn mực tư tưởng của tất cả mọi người trong thời đại này.
Nếu đã đến thế giới này, tất nhiên Lý Hầu La cũng không muốn bản thân thành một kẻ khác người, vì một chút thịt mà trở mặt với Tần phụ thì không phải là chuyện sáng suốt, nàng suy nghĩ một chút, bỏ đi, xem như cho chó ăn, dù sao thì cũng không có khả năng cả một heo đều chui hết vào bụng nàng.
Trong thôn có thợ mổ heo, đợi thợ mổ heo lưu loát làm sạch con heo xong, Tần phụ liền ở một bên chỉ huy thợ mổ heo cắt thịt chia cho người hai phòng kia.
Tần mẫu đứng ở một bên với khuôn mặt xám xịt, đám nhỏ trong nhà đều đứng hết bên cạnh bà, Tần phụ thì đang nghiêm túc chia thịt, ngược lại ông đứng gần với người của hai phòng kia hơn.
"Cắt từ chỗ này đến đây, rồi cắt tiếp từ chỗ này…." Tần phụ chỉ chỉ vào con heo.
Thợ mổ heo cười một tiếng: "Tần tam thúc, ông cũng rộng rãi thật, hai miếng khúc thịt này cộng lại cũng đã hết nửa con heo. Trong thôn cũng có rất nhiều người phân gia, nhưng sau khi phân gia rồi mà còn đối xử tốt với nhau như thế thì chỉ có mỗi mình Tần gia ông."
Tần phụ thích nhất là nghe người khác nói Tần gia hòa thuận, trong lòng thấy rất an ủi: "Đều là người một nhà, sao có thể làm mặt lạ với nhau?"
Tần đại bá và Tần nhị bá ở một bên vội vàng lên tiếng phụ họa.
Tần mẫu nghe bọn họ nói xong thì cười lạnh một tiếng, thấy thịt bị cắt đi rất nhiều, tuy sắc mặt bà khó coi, nhưng cũng ráng chịu đựng không nói tiếng nào. Tuy là bị chia rất nhiều thịt, nhưng tốt xấu gì trong nhà cũng còn được một nửa.
Tần Tử Viễn đang nắm tay Trương Thúy Thúy, nghe bọn họ nói như vậy thì lấy làm khó hiểu, liền cất giọng trẻ con hỏi Tần mẫu: "Bà nội ơi, con heo kia không phải là do tiểu thẩm thẩm bắt về à? Tại sao lại phải chia cho mấy người đại gia gia và nhị gia gia vậy ạ?"
Tần mẫu nghe xong thì lạnh giọng nói: "Bởi vì có một số người luôn thích nhòm ngó đồ của người khác. Tử Viễn, sau này cháu lớn lên thì không được giống như vậy, biết chưa?"
Tử Viễn ngây thơ mờ mịt dạ một cái.
Hôm nay người của hai phòng đến Tần gia, Tần đại bá có dẫn theo cả con trai lớn Tần Dũng và con dâu lớn Mã thị, con trai nhỏ Tần Khả. Còn Tần nhị bá thì dẫn theo Tần nhị bá mẫu và con trai duy nhất của họ, Tần Bác.
Tần mẫu cố ý nói lớn tiếng, hiển nhiên là những người ở đây đều nghe được hết, họ đều nghe hiểu ẩn ý trong lợi nói của Tần mẫu, đây rõ ràng là đang nói bọn họ lợi dụng, chiếm đồ của Tần gia!
Sắc mặt người của hai phòng đều khó coi, nhưng lại không ai dám lên tiếng tranh cãi với Tần mẫu. Tần mẫu nổi tiếng là có cái miệng lợi hại nhất ở Tiểu Thanh Thôn, mà bà mắng chửi lại không phải là mắng bậy mắng bạ. Tần mẫu mắng một cách nói có sách, mách có chứng, mắng đến nỗi làm người ta không thể ngóc đầu dậy. Nếu không phải Tần phụ luôn đối xử không có giới hạn với người của hai phòng, thì sợ là bọn họ không dễ gì mà chiếm được lợi của Tần gia.
Người của hai phòng đều không muốn sinh thêm chuyện phiền phức, bọn họ chỉ muốn mau chóng lấy được thịt rồi đi.
Trước kia Trương thị đã lãnh giáo qua sự lợi hại của Tần mẫu, hiện giờ trong lòng vẫn còn sợ, cơ mặt hơi giật giật mấy cái, rồi thục thục vào lưng Tần nhị bá, ý bảo Tần nhị bá mau lên một chút.
Trước kia, Tần mẫu đều đã từng bùng nổ một trận đại chiến chị dâu em chồng cùng với Tôn thị của đại phòng, và Trương thị của nhị phòng. Nhưng Tần mẫu lại chưa từng trút giận lên đám tiểu bối của hai phòng kia.
Mã thị, thê tử của Tần Dũng chớp chớp mắt, rồi đột nhiên nói với Tần đại bá: "Cha, không phải là tháng sau thì tiểu thúc phải thành thân sao? Trong nhà vẫn chưa gom đủ sính lễ, thiếu chút nữa thì nồi xoong chảo gì cũng phải bán hết. Nói gì thì tiệc cưới vào tháng sau cũng không thể không có nổi một món ăn mặn được, hay là chúng ta mượn thêm ít thịt của tam thúc đi, chờ sau này có rồi lại trả cho tam thúc."
Mã thị không muốn tiêu hết bạc trong của công, bằng không sau này khi phân gia, hai phu thê nàng ta sẽ có được cái gì? Vì thế lúc này mới khuyến khích Tần đại bá đánh chủ ý lên con lợn rừng kia, nếu có thể kiếm thêm ít thịt làm tiệc rượu, vậy thì có thể tiết kiệm được thêm chút tiền rồi.
"Chuyện này….." Vẻ mặt Tần đại bá thoáng xuất hiện chút chần chừ, nhưng lại lập tức chuyển tầm mắt về phía Tần phụ: "Lão tam, đệ xem… Chuyện này…"
Thợ mổ heo nghe xong mấy lời nói của người đại phòng, thì chỉ lặng lẽ lắc đầu, đại phòng Tần gia quả là không biết xấu hổ mà, dù muốn chiếm đồ người khác thì cũng không thể làm ngang nhiên như vậy.
Tần phụ cau mày hút một hơi thuốc: "Các người không thể tìm được cách nào đãi tiếc rượu sao?"
Tần đại bá than một tiếng haiz: "Lão tam, đâu phải đệ không biết tình trạng trong nhà của ta, lần trước ta đi mượn bạc của đệ, cũng là muốn đãi tiệc rượu tươm tất một chút. Dù sao cũng không thể để mất thể diện người Tần gia chúng ta, nhưng bây giờ, haiz…."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!