Chương 182: Sóng ngầm

Edit: Sahara

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Đại thái giám thấy mọi người thất thần quá lâu, bèn cao giọng hô lớn hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm một lần nữa. Lúc này, mọi người mới giật mình hồi thần lại, đồng loạt quỳ xuống tung hô.

"Bình thân! Hôm nay là sinh thần của hoàng hậu, các vị sứ giả, chư vị ái khanh không cần đa lễ!" Hoàng thượng và hoàng hậu đi lên vị trí cao nhất, cùng ngồi xuống long ỷ, phượng ỷ. Tiếp đó, hoàng thượng mới nâng tay bảo mọi người đứng dậy.

"Tạ hoàng thượng!"

Mọi người đứng dậy, mặc dù biết không được phép nhìn thẳng hoàng hậu, nhưng không ai kiềm chế được tầm mắt của mình. Đêm nay, hoàng hậu đặc biệt đoan trang dịu dàng, khí chất cao quý hơn, quanh thân luôn tỏa ra ánh sáng kim sắc nhàn nhạt. Chín con phượng hoàng đến giờ vẫn vờn quanh người hoàng hậu.

Các vị sứ giả nhìn thấy, vừa kính lại vừa sợ. Quốc lực Đại Việt hùng hậu, Đại Việt thịnh hành cái gì, các nước lân bang sẽ lưu hành cái đấy. Đại Việt tôn sùng long phượng, bọn họ từng nhìn qua hình vẽ long phượng, vốn tưởng nó chỉ là một biểu tượng đại diện quyền lực đế vương, thật không ngờ hôm nay bọn họ lại có diễm phúc nhìn thấy phượng hoàng thật sự. Chẳng trách Đại Việt lớn mạnh như thế, thì ra đúng là có thần thú bảo hộ.

Tiếp theo sau đó, ngôn ngữ cử chỉ của các vị sứ giả càng thêm khiêm tốn. Không thể trò chuyện với hoàng thượng và hoàng hậu, các vị sứ giả liền chuyển mục tiêu sang các vị đại thần trong triều, bắt đầu lôi kéo quan hệ.

Bất luận đề tài ban đầu là gì, thì lát sau, cuộc nói chuyện cũng hướng về đề tài thần thú hộ quốc.

Thật ra, chúng đại thần được các vị sứ giả lôi kéo cũng ngu ngơ chẳng khác gì các vị sứ giả. Nhìn thấy chín con phượng hoàng bay quanh người hoàng hậu, nội tâm chúng tôi cũng chấn động không thua kém các vị là bao đâu, có được không?

Đối diện những lời bàn luận sôi nổi về thần thú của Đại Việt, chúng đại thần không biết phải làm sao hơn là vận dụng hết tất cả bản lĩnh lừa gạt của mình để ứng phó. Trông thấy biểu cảm khiếp sợ trên mặt các vị sứ giả, trong lòng chúng đại thần cuối cùng cũng dâng lên niềm kiêu hãnh.

Giờ đây, chúng đại thần không còn quan tâm chín con phượng hoàng kia là chuyện thế nào, họ mặc kệ chuyện này là thật hay giả, chỉ cần có thể làm các nước chư hầu thêm kính sợ là được. Như vậy, thời điểm thương thảo ban giao hai nước, họ có thể đòi thêm một số cống phẩm.

Không sai! Từ khi Thái Tổ hoàng đế lập quốc, câu nói cửa miệng của ngài là: Có lợi không chiếm là đồ ngu xuẩn! Thể diện, tự tôn gì đó đều là mây bay, cơm áo gạo tiền mới là quan trọng nhất.

Dưới sự lãnh đạo "anh minh" của lão nhân gia–ngài, tuy Đại Việt đã qua mấy triều, nhưng tư tưởng có lợi phải chiếm vẫn còn khắc sâu trong tư tưởng hoàng đế và quan viên mỗi triều. Hiện tại, Đại Việt dân giàu nước mạnh, nhưng nếu dân có thể giàu hơn, nước có thể mạnh hơn… Không phải là càng tốt hơn à?

Đối với dáng vẻ, khí chất ngày hôm nay của hoàng hậu, điểm giống nhau của tất cả mọi người là bị chấn động. Điểm khác nhau chính là, các vị đại thần cảm thấy tự hào và kiêu hãnh, các vị phi tử thì ghen ghét.

Cách đây hơn một tháng, vụ án giá y phượng bào đã gây ồn ào huyên náo không nhỏ. Tất cả phi tần hậu cung đều biết chỉ vì một bộ phượng bào mà Trang gia gần như bị nhổ tận gốc rễ. Khi đó, trong lòng đám phi tần bọn họ còn thầm cười nhạo hoàng hậu.

Bộ phượng bào kia vô cùng xinh đẹp, nhưng lại bị Trang Du mặc qua rồi, dù hoàng hậu có thích nó cách mấy, người cũng sẽ không mặc nó.

Ngày thường, hoàng hậu cai quản hậu cung công bằng công chính. Phi tần hậu cung cũng không có mấy lời oán trách hoàng hậu. Tuy nhiên, ngoại trừ thân phận hoàng hậu, thì tất cả bọn họ đều là nữ nhân của hoàng thượng. Hoàng thượng đối với hoàng hậu tình sâu nghĩa nặng, dù phi tần hậu cung có cảm thấy bất mãn, nhưng không có ai dám ngầm ám hại hoàng hậu. Có điều, thỉnh thoảng nhìn thấy hoàng hậu bị xấu mặt, nội tâm họ cũng được hả hê.

Không ai ngờ tới, không mặc bộ phượng bào kia, hoàng hậu lại có bộ khác. Bộ này còn xinh đẹp lộng lẫy hơn bộ kia. Màu sắc huyền ảo bắt mắt, đặc biệt là chín con phượng hoàng xung quanh hoàng hậu, quả thật họ không thể nào tưởng tượng được làm cách nào được như thế? Hay là trên đời này thật sự có phượng hoàng, nhân dịp sinh thần hoàng hậu nên bay xuống chúc thọ cho hoàng hậu?

"Trang tỷ tỷ, tỷ nhìn phượng bào của hoàng hậu nương nương mà xem! Đúng là đẹp quá đi thôi! Phượng hoàng kia có phải là phượng hoàng thật không? Lúc nãy muội thấy chúng nó bay quanh người hoàng hậu nương nương." Một vị phi tử ngồi kế Trang quý phi vừa say mê ngắm phượng bào của hoàng hậu, vừa nói.

Trang quý phi cười nói: "Không phải thật đâu! Các muội còn nhớ Tần phu nhân chứ?"

"Chính là vị phu nhân được mời đến cung hoàng hậu lần trước à?" Một vị phi tử khác nhìn sang, không nhịn được lên tiếng xen vào.

Nhớ chứ sao không! Đương nhiên bọn họ còn nhớ rồi! Bộ phượng bào kia quá xinh đẹp, lúc ấy có không ít người nổi tâm tư muốn Lý Ỷ La may cho họ một bộ y phục. Nhưng vì hoàng hậu đã lệnh Lý Ỷ La may một bộ phượng bào khác, nên bọn họ không tiện mở miệng.

"Phượng bào đang mặc trên người hoàng hậu nương nương chính là do Tần phu nhân may. Thần Phượng mọi người nhìn thấy chỉ là hình thêu mà thôi."

"Làm sao có thể? Phượng hoàng kia rõ ràng vật sống, lúc nãy bổn cung còn thấy nó vỗ cánh." Những phi tần khác đều không tin. Rõ ràng là phượng hoàng sống mà! Mắt thấy là thật! Ở đây có nhiều người như vậy, không lẽ ai cũng mù hết sao?

Trang quý phi ca ngợi: "Vậy thì phải khen tay nghề của Tần phu nhân đúng là thiên hạ vô song, đã đạt tới trình độ lộng giả thành chân*, đến các muội muội cũng không phân biệt được. Bổn cung thật sự khâm phục Tần phu nhân."

(*lộng giả thành chân: bỡn quá hóa thật. Đồ giả để lâu không ai đính chính sẽ làm người ta tưởng lầm là đồ thật.

_Một số trường hợp câu này dùng để khen tay nghề của người khác như trong truyện.

_ Cũng có trường hợp câu này dùng để mắng. Ẩn ý là đồ giả cũng chỉ là đồ giả, giống thật mấy cũng không phải đồ thật.)

"Bổn cung vẫn không tin! Nếu đó chỉ là hình thêu thì sao có thể giống thật như vậy chứ?" Một vị phi tử khác lên tiếng.

Trang quý phi gật đầu: "Nếu bổn cung không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không tin trên đời lại có người có tay nghề giỏi đến vậy. Các vị muội muội, nếu mọi người không tin, thì cứ chờ tàn tiệc, mọi người đến gần hoàng hậu nương nương nhìn sẽ rõ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!