Chương 18: Nhặt "của rơi"

Edit: Sahara 

Lý Hầu La cười một hồi lâu mới ngừng lại, lúc xuống Tần Chung mới phát hiện ra Tần Chung đang dùng ánh mắt nhìn một kẻ thiểu năng để mà nhìn mình.

Lý Hầu La ho một tiếng, có chút xấu hổ, bám vào thân cây trèo xuống, quyết định không nhắc gì đến chuyện vừa rồi: "Chúng ta đi tìm thú hoang đi!"

Tần Chung nhìn Lý Hầu La một cái, gật gật đầu.

Ở phía ngoài núi Tiểu Thanh Sơn có rất nhiều người người đến nhặt củi và lụm hái quả khô. Đám thú hoang nhỏ cũng không phải ngu ngốc, đều biết là không nên chạy đến nơi này.

Lý Hầu La dạo hết một vòng ở rìa ngoài, không tìm thấy gì cả.

"Hay là chúng ta vào sâu bên trong một chút đi?" Lý Hầu La đưa mắt nhìn về hướng sâu trong núi, ánh mắt chứa chút khát vọng. 

Tần Chung giữ chặt lấy Lý Hầu La: "Nguy hiểm lắm! Đại Trụ thúc là thợ săn giỏi như vậy mà cánh tay còn bị thương rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa là không thể ra khỏi núi."

Lý Hầu La cũng có biết về Đại Trụ thúc mà Tần Chung vừa nhắc đến, người này cao to vạm vỡ, là thợ săn nổi danh trong thôn, do bị thương nặng nên phải ở nhà nghỉ ngơi hết nửa năm.

"À!" Lý Hầu La à lên một tiếng, nếu lấy mạng nhỏ của mình ra so sánh, thì việc ăn thịt có thể tạm thời gác qua một bên.

Lý Hầu La ngoan ngoãn đồng ý dễ dàng như vậy, làm cho Tần Chung cảm thấy có chút ngoài ý muốn, bèn liếc nhìn Lý Hầu La một cái.

"Chúng ta trở về thôi!" Quả nhiên của rơi không phải dễ nhặt như vậy, bây giờ nàng chỉ có thể hy vọng vào việc thêu thùa, mau chóng thêu xong rồi đem đi bán, kiếm được tiền rồi thì điều đầu tiên nàng muốn là mỗi ngày đều được ăn thịt. Lý Hầu La nắm chặt nắm đấm, trong lòng thầm hạ một chí nguyện to lớn.

Tần Chung nhìn dáng vẻ thất vọng của Lý Hầu La, khẽ nhúc nhích khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng biết nên nói cái gì.

"Này, huynh phải nắm chắc khúc gỗ đi chứ!" Lý Hầu La chìa khúc gỗ đến trước mặt Tần Chung, bảo hắn nắm lấy. Lần này Tần Chung không có phản đối, ngoan ngoãn nắm chắc. 

Trông thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời này của Tần Chung, Lý Hầu La nhịn không được mà nhéo nhéo má Tần Chung: "Ngoan lắm!"

"Cô…" Tần Chung cực kỳ tức giận, nữ nhân này quả nhiên không phải là người tốt lành gì mà!

Đúng vào lúc này, lỗ tai Lý Hầu La bỗng giật giật, khuôn mặt mới vừa rồi còn cười tủm tỉm đột ngột đanh lại, sau đó thở dài mà nhìn Tần Chung: "Huynh ra sau cái cây kia núp kỹ đi!" Giọng nói bình tĩnh vô cùng, sắc mặt tuy hơi trầm nhưng cũng rất bình tĩnh nhìn chăm chú về phía trước, Lý Hầu La cúi xuống nhặt một hòn đá lớn, cằm chắc trong tay.

Tần Chung không hiểu tại sao Lý Hầu La đột nhiên kêu hắn đi núp, nhưng hắn biết Lý Hầu La không có nói đùa, cho nên hắn không hỏi lại tiếng nào, lập tức nghe lời đi thẳng ra phía sau một thân cây.

Tần Chung nhìn Lý Hầu La đứng yên chỗ cũ, trầm tĩnh như đang chờ cái gì đó đến, khí thế nghiêm nghị lúc này cùng với bộ dáng cười tủm tỉm thường ngày hoàn toàn như hai người khác nhau. Đôi mắt Tần Chung bỗng trở nên sâu thẳm, người nữ tử này rốt cuộc là có bao nhiêu mặt? Rồi lại nhìn đến hòn đá lớn trong tay của nàng, còn có cả sức lực lớn đến nổi làm người ta không cách nào lý giải được….

Nhưng rất nhanh sau đó Tần Chung đã không tài nào tiếp tục suy nghĩ những điều khó hiểu về Lý Hầu La được nữa, bởi vì có một con lợn rừng lớn đang lao nhanh ra từ trong bụi cỏ, trên người nó còn mang theo vết máu, vừa nhìn thấy Lý Hầu La và Tần Chung, hai mắt nó liền trở nên điên cuồng ngập tràn thù hận, lao thẳng về phía trước như là không muốn sống. 

Đôi đồng tử trong mắt Tần Chung co lại, hét lớn: "Hầu La, chạy mau!"

Lý Hầu La vẫn đứng nguyên tại chỗ, Tần Chung không thấy rõ Lý Hầu La đã làm thế nào, chỉ thấy nàng giơ tay lên cao một chút, rồi con lợn rừng kia bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếp theo liền thấy Lý Hầu La cầm hòn đá lớn trong tay đập mạnh vào đầu con lợn rừng. 

Ngay tức khắc, con lợn rừng liền ngã cái rầm xuống đất, không biết là do bị đánh đến ngất xỉu hay là đã chết rồi.

Lúc này Tần Chung mới nhận ra, vừa rồi hắn đã căng thẳng đến mức quên cả hô hấp.

Sau khi con lợn rừng ngất xỉu, Lý Hầu La cũng không có lập tức đến gần nó ngay, mà là đi tìm một hòn đá khác lớn hơn, một lần nữa dùng sức đập vào đầu con lợn rừng.

Rầm! Đầu con lợn rừng nở hoa, máu tươi hòa lẫn cùng óc của nó chảy ra ngoài.

Tần Chung nhìn mà khóe miệng co quắp không ngừng, sống lưng tê dại.

"Ra đây đi!" Sau khi Lý Hầu La đánh chết lợn rừng rồi, trên người liền không còn khí thế trầm tĩnh như vừa rồi nữa, nàng cười hì hì vẫy vẫy tay gọi Tần Chung ra ngoài.

Tần Chung đến gần, nhìn thấy đầu con lợn rừng bị đánh nát nhừ, lập tức quay mặt sang chỗ khác. 

Ngược lại, hai mắt Lý Hầu La lại sáng rỡ lên: "Phát tài, phát tài rồi! Lần này có thể ăn thịt no nê!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!