Chương 16: Ừm!

Edit: Sahara 

Lý Hầu La đón lấy rổ kim chỉ trong tay Tần mẫu: "Mẹ, con vừa đi xem thử mấy tiệm thêu trong huyện, cho nên định thêu vài món bán lấy tiền."

Tần mẫu hơi có chút do dự, địa phương xa nhất bà từng đi cũng chỉ là huyện thành mà thôi, nơi khác thế nào thì bà không biết, nhưng theo sự hiểu biết của bà, đồ thêu do nữ tử bình thường thêu ra thường thường là để cho mình hoặc người trong nha dùng, còn muốn đem bán kiếm tiền thì cần có tay nghề cao mới được.

Tần mẫu không muốn đả kích Lý Hầu La. Có nói thế nào thì Lý Hầu La biết nghĩ đến chuyện kiếm tiền phụ giúp trong nhà, thì đã tốt hơn nhiều so với người ham ăn biếng làm như thê tử lão nhị rồi: "Được được, hiện cũng sắp đến mùa đông, thời gian còn rất nhiều, không có việc gì làm thì thêu một chút đồ cũng tốt." Còn về việc kiếm tiền, Tần mẫu cũng không ôm hy vọng quá lớn.

"Con lấy đâu ra tiền mà mua số kim chỉ vải vóc này?" Tần mẫu nhìn một rổ kim chỉ, đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

"Con đem hai cái vòng và đôi hoa tai mang theo từ nhà mẹ đẻ đi cầm." Lý Hầu La không mấy quan tâm đến mấy món đồ đó, hai cái vòng và đôi hoa tai kia là nguyên chủ mang theo tới, cũng là mấy món trang sức duy nhất của nguyên chủ. Còn về của hồi môn mà Lý gia cho….. Lý Hầu La cũng từng lục tung mấy cái hòm xiểng kia xem thử, phát hiện ra cũng chỉ là ngụy trang bên ngoài, nhìn vào thì thấy đầy ấp, kỳ thực bên trong toàn là chăn nệm được phủ vải đỏ lên trên, một cái rương khác thì đựng một vài bộ y phục và năm ngàn đồng tiền mà thôi.

(*một lượng bạc bằng 2000 đồng tiền, 5000 đồng tiền là 2 lượng rưỡi. Khá kẹo nhỉ!)

Đây chính là của hồi môn mà Lý gia cho!

Lý Hầu La dám cá, việc đưa năm ngàn đồng tiền lẻ này là chủ ý của mẹ cả nguyên chủ, đúng thật là làm người ta ghê tởm mà! Trong trí nhớ của nguyên chủ, vẫn còn hiện rõ gương mặt của vị mẹ cả kia, nói sẽ chuẩn bị của hồi môn cho nguyên thân thật tỉ mỉ. Lý Hầu La đoán chừng, số của hồi môn này cũng là một trong những nguyên nhân khiến nguyên chủ tức chết trong đêm tân hôn.

Lý Hầu La vui vẻ nhận hết, bởi vì muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt!

Tần mẫu nghe xong, thở dài một tiếng: "Của hồi môn của con thì con phải giữ cho tốt! Nữ nhi khi xuất giá, những thứ thuộc riêng về mình cũng chỉ có điểm này thôi!"

Trong lòng Lý Hầu La kinh ngạc, nàng không ngờ Tần mẫu lại nói như thế, ở cái thời đại này, đều xem nữ nhân như là vật phụ thuộc vào nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng bị nhồi nhét tư tưởng như vậy.

Ấy thế mà Tần mẫu lại có thể nói một câu như thế này, quả thật là nằm ngoài dự đoán của Lý Hầu La. Lý Hầu La cười tươi đến nỗi hai mắt cong vòng, vươn tay ôm lấy cánh tay Tần mẫu: "Mẹ, không có sao, đây cũng là vì để sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn mà."

Tần mẫu bị Lý Hầu La ôm lấy như vậy, tuy rằng so với trước kia thì đã khá hơn, nhưng vẫn có chút không thích ứng được. Bà vừa thích Lý Hầu La thân thiết với mình, vừa thấy ngượng, cả người có chút cứng nhắc, nhưng lại không có rút tay ra.

Tần mẫu cảm thấy nụ cười của đứa con dâu nhỏ này tươi sáng như ánh mặt trời, làm cho bà muốn hoa cả mắt. Tần mẫu ho một cái, giọng nói bất giác cũng hiền hòa hơn: "Vòng tay và hoa tai đều là từ nhà con mang đến, mẹ cho con tiền bù vào, con mau đi chuộc chúng về đi."

Thấy Lý Hầu La cảm động nhìn mình, Tần mẫu có chút không được tự nhiên: "Tần gia chúng ta không phải là người nhòm ngó đến của hồi môn của con dâu."

"Mẹ, người thật sự là quá tốt! Nhưng mà không có sao đâu, đây là chuyện con nên làm. Trong nhà kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, mẹ muốn để cho mọi người trong nhà được ăn no mặc ấm đã rất khó rồi, con làm sao có thể lấy tiền từ của công được!" Cầm tiền của công, dù có lý cũng khó mà nói rõ.

Trong suy nghĩ của Lý Hầu La, Tần mẫu có thể không để ý, nhưng những người khác thì khó nói. Nàng cũng không phải là gì của bọn họ, thì sao họ có thể đào tim đào phổi vì nàng? Cho dù là Tần mẫu, thì bất quá cũng là một lão thái thái không ghét bỏ gì nàng mà thôi.

"Mẹ…." Tần mẫu và Lý Hầu La đang nói chuyện, thì không biết Trương Thúy Thúy đã đứng cạnh cửa từ khi nào, đột ngột kêu lên một tiếng. 

Tần mẫu nghiêm mặt: "Con làm ta sợ muốn chết! Đi đường sao không có tiếng động vậy hả?"

Trương Thúy Thúy cảm thấy có chút ủy khuất, nàng luôn đi đường như thế mà, trước kia Tần mẫu đâu có nói gì! Nhưng Trương Thúy Thúy nào dám nói ra những lời này, chỉ mỉm cười: "Là do mẹ và tam đệ muội nói chuyện quá chuyên chú, cho nên mới không để ý thôi! Hai người đang nói gì vậy?"

Tần mẫu đưa rổ kim chỉ cho Trương Thúy Thúy xem: "Đệ muội của con đem cầm vòng tay và hoa tai của nó, muốn thêu một ít đồ bán kiếm tiền. Nói gì thì mấy món đó cũng là do đệ muội con mang từ nhà mẹ đẻ đến, không giống với đồ vật bình thường, những thứ đó có nhiều kỉ niệm. Mẹ muốn lấy tiền bù vào, để nó đi chuộc đồ về."

"Thật à? Vậy thật đáng tiếc!" Trương Thúy Thúy nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe, nụ cười có vài phần miễn cưỡng. 

Sắc mặt thay đổi của Trương Thúy Thúy đều bị Tần mẫu nhìn vào mắt, trong lòng thầm hừ một tiếng. Bà không tin vừa rồi đứa con dâu cả này không nghe thấy gì hết, hai người họ nói chuyện cũng đâu có nhỏ. Bất quá bây giờ nghĩ lại, lấy tiền từ của công quả thật là không ổn: "Thế nhưng đệ muội con không muốn, mẹ ngẫm lại cũng thấy không nên mở ra tiền lệ này. Của công là dùng để lo việc ăn uống trong nhà, các con muốn làm gì khác thì phải dùng tiền của chính mình.

Kiếm được tiền, chỉ cần nộp vào của công một phần, phần còn lại là của riêng các con." Nếu đã không lấy ra của công thì phải nói cho rõ ràng, tránh cho thê tử lão đại ấm ức, nói bà bất công.

Tần mẫu sống hơn nửa đời người, lúc trước Tần gia còn phong quang thì không nói, nhưng từ lúc sa sút, quả thật là đã nhìn rõ thói đời nóng lạnh. Cả đời của bà, cái khác không dám nói, riêng việc nhìn người thì cũng có vài phần công lực. Thê tử của lão đại bề ngoài thì ôn nhu dịu dàng, ngoan ngoãn hiếu thuận, tuy nhiên, tâm tư bên trong lại hơi nặng. Con dâu thứ hai tuy ham ăn biếng làm, nhưng lại là một người thẳng tính, nghĩ gì nói đó, muốn cản cũng không cản kịp.

Còn thê tử của lão tam, Tần mẫu hơi dừng suy nghĩ một chút, ngoan ngoãn, biết chọc cho người khác vui vẻ, tính cách có vài phần rộng rãi. Nhưng bà có thể nhìn ra được, đứa con dâu nhỏ này khác biệt rất lớn với hai đứa con dâu còn lại, rất có chủ kiến!

Bà cũng không tính làm theo những người mẹ chồng khác, xét nét con dâu từng chút một, hơi có chút không vừa ý là đòi đánh đòi mắng. Chỉ cần không gây ra chuyện lớn, không phá hư quy củ của bà, thì bà cũng lười quản nhiều chuyện của chúng nó.

Nghe Tần mẫu nói xong, lúc này nụ cười trên mặt Trương Thúy Thúy mới có vài phần thật lòng: "Đệ muội dù gì cũng xuất thân từ đại gia khuê tú, có thể thêu đồ bán kiếm tiền. Nhưng sao lại có nhiều chỉ đến như vậy?" Vốn dĩ Trương Thúy Thúy chỉ muốn che giấu thái độ mất tự nhiên vừa rồi, tuy nhiên khi nhìn thấy đồ trong rổ thì quả thật bị làm cho kinh ngạc. 

"Trước kia lúc tẩu còn ở nhà mẹ đẻ, cũng có thêu hoa hoa cỏ cỏ này nọ, nhưng chưa từng thấy qua nhiều màu chỉ như thế này, đệ muội, muội mua hết bao nhiêu màu vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!