Giờ mùi (13h -> 15h), rốt cục cũng tới trấn Ngũ Thai.
Đem nam tử hôn mê kia gửi lại khách điếm, Đỗ y quan để lại chút bạc, nhắc
nhở lão bản khách điếm thay họ chiếu cố. Còn những người khác đều tự
chọn vật phẩm cần mua, nghỉ ngơi một lát rồi xe ngựa lại tiếp tục đi,
đến khi đêm xuống thì tới tiểu trấn kế tiếp, Tử Thanh quyết định tạm
thời đóng quân ở dịch quán nơi đó, nghỉ ngơi một đêm rồi mới lên đường
tiếp.
Tuyết từng bông bay xuống, màn đêm một mảnh tĩnh lặng.
"Cốc cốc!"
"Tử Thanh."
Chợt nghe có người gõ cửa, thanh âm Triều Cẩm vang lên, Tử Thanh đứng dậy
thắp nến, khoác thêm áo lông cừu, ra mở cửa: "Đã trễ thế này rồi,
ngươi…"
"Ngươi theo ta đến đây." Triều Cẩm giữ chặt Tử Thanh đi tới chuồng ngựa:
"Chúng ta lặng lẽ tới Vân Châu trước, bằng không chúng ta cứ như vậy đi
thẳng lên phía bắc thì kết quả chỉ có một đường chết."
"Triều Cẩm?" Tử Thanh ngạc nhiên, nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng: "Chúng ta đi tối nay?"
"Không sai. Theo mánh khóe bình thường của đại ca ta, nhất định ngày chúng ta
tới Vân Châu sẽ có quân Đột Quyết tấn công thành, cho nên chúng ta phải
lợi dụng tốt thời gian tám ngày này, cho người Đột Quyết một đòn thật
đau đớn mới được."
"Nhưng mà…"
"Đến tận bây giờ mà ngươi cũng vẫn không tạm thời buông bỏ được Nhã nhi yêu
dấu của ngươi? Nếu không đi tốt được bước này, bất luận là ai cũng đều
phải chết!"
Tử Thanh lắc đầu: "Không phải, binh phù Vân Châu của ta vẫn còn ở trong
phòng, nếu ta không vào lấy, làm cách nào đi Vân Châu với ngươi được?"
"Ngươi…"
"Sẽ xảy ra, thủy chung rồi cũng sẽ phát sinh." Tử Thanh cảm khái than:
"Triều Cẩm, từ hôm nay trở đi ta muốn học mưu lược với ngươi thật tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!