Ngẩng đầu lên nhìn, Nhiếp Hàn Sơn đang dựa vào đầu giường vừa đọc sách, vừa trông ta ngủ.
"Tỉnh rồi?"
"Mấy giờ rồi ạ?" Ta chống tay muốn ngồi dậy.
"Một khắc giờ Dậu, dù sao cũng không có việc gì, muốn ngủ thì có thể ngủ thêm một lát." Nhiếp Hàn Sơn giơ tay đắp chăn cho ta.
Rốt cuộc vẫn không muốn dậy, lời của Hổ Phách cũng không phải là không có chút tác động nào đến ta, ta cũng thật sự muốn suy nghĩ lại mối quan hệ giữa ta và hắn.
Cuối cùng vẫn phải tìm một cái cớ.
Thế là ta mở lời trước: "Vương gia, bệnh của Liễu di nương thế nào rồi?"
"Còn có thể thế nào? Trước kia có lẽ là thật, bây giờ thì không chắc." Nhiếp Hàn Sơn đặt cuốn sách nhàn tản mà ta thường đọc xuống, cười như không cười nói.
"Vương gia không phải cũng biết rõ sao? Là Vương gia đang dung túng, chẳng phải vậy ư?" Ta nằm xuống, nhàn nhạt nói một câu.
Có lẽ là nghe ra sự châm chọc trong lời nói của ta, Nhiếp Hàn Sơn cúi đầu nhìn ta một cái, trong mắt còn mang theo ý cười.
"Vi Vi, ta và Liễu di nương không phải như nàng nghĩ."
Ta không đáp lời, chỉ dời tầm mắt lên khuôn mặt hắn, thầm nghĩ: Vậy còn có thể là thế nào?
"Liễu di nương nàng ấy không họ Liễu, nàng ấy thực ra vốn nên họ Trương, nàng ấy là đứa con mồ côi cuối cùng của thế gia Trương gia ở Bắc cương."
Vừa nghe cái tên này, ta lập tức mở to mắt: "Trương gia ở Bắc cương, là Trương gia ở Bắc cương đó sao?"
"Phải."
"Chẳng lẽ là Trương gia từng đi Bách Quỷ Dạ Khốc Hành, ngàn kỵ thủ trấn giữ Quan Sơn năm ấy sao?"
"Phải."
"Trương gia tham ô quân lương dẫn đến trận đại bại ở Hành Dương Sơn."
"Phải."
Theo từng câu trả lời của Nhiếp Hàn Sơn, ta giật mình, mơ hồ hiểu được tại sao thái độ của Nhiếp Hàn Sơn đối với Liễu di nương lại đặc biệt như vậy.
Trương gia ở Bắc cương có công giữ nước, cũng có tội phá nước, năm đó đại bại ở Hành Dương Sơn, Bệ hạ đã nổi giận lôi đình, liên lụy đến mấy vị quan viên phụ trách quân bị và lương thảo đều bị c.h.é. m đầu, cả kinh đô m.á. u chảy thành sông.
"Trương gia và Nhiếp gia ta nhiều năm, cùng nhau vào sinh ra tử, mà mẫu thân của Liễu di nương là biểu muội của mẫu thân ta, trước khi c.h.ế. t đã quỳ xuống cầu xin ta bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Trương gia, lúc đó đang lúc chiến sự hỗn loạn, ta chỉ có thể đưa nàng ấy về phủ an trí, thay tên đổi họ." Trong đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Hàn Sơn mang theo sự mệt mỏi sâu sắc.
"Chuyện riêng tư như vậy, Vương gia hôm nay nói cho thiếp biết, đây là...?" Ta rũ mắt xuống, mơ hồ có chút bất an.
"Vi Vi, nàng nên biết."
"Vậy tại sao bây giờ mới nói?" Ta lập tức phản bác.
Nhiếp Hàn Sơn cười, đưa tay nắm lấy tay ta: "Bởi vì chiến trường vô tình, bên ngoài tuy đồn ta là chiến thần bách chiến bách thắng, công vô bất khắc, nhưng ta cũng sẽ bị thương, cũng sẽ chết, có thể là một mũi tên vô tình b.ắ. n tới, có thể là một thanh đao không biết từ đâu c.h.é. m đến, ta liền giống như tổ tiên ta nằm lại ở dưới lòng đất Bắc cương."
"Không ai ra chiến trường có thể đảm bảo mình nhất định có thể trở về, để nàng biết cũng chỉ thêm một mối lo mà thôi."
"Một phương diện khác có lẽ cũng là Vương gia cảm thấy ta và Liễu di nương giống như hiện tại ở trong phủ chia phủ mà trị, rất bớt việc phải không?" Ta không khách khí nói.
"Phải, ta thừa nhận." Nhiếp Hàn Sơn nghiêm túc nói, trả lời rất thẳng thắn.
"Ngoài ra, Vi Vi, ta chưa từng chạm vào nàng ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!