"Ngươi là ai? Là nhân tình bên ngoài của phu quân ta?"
"Ngươi nói bậy! Ta là đệ tử Thục Sơn Khinh Vũ, với sư huynh trong sạch thanh bạch!"
Tuy nàng ta phản bác, nhưng rõ ràng lộ ra vẻ e thẹn của tiểu nữ nhi.
Ồ, thì ra hắn ta bị lừa ở Thục Sơn!
"Sao sư huynh chưa g.i.ế. c ngươi? Không còn thời gian nữa!"
"Các ngươi cũng biết hắn ta muốn g.i.ế. c ta?"
Ta nheo mắt, làm sao đây, thật sự rất tức giận.
"Tà ma hoành hành nhân gian, cả Thục Sơn chỉ có sư huynh sắp phi thăng thượng tiên. Nhưng huynh ấy còn một cửa ải chưa vượt qua, chỉ có sát thê chứng đạo mới được." Một tiểu nam hài khác trông có vẻ nho nhã nhẹ nhàng giải thích.
Lại là cái lý lẽ này, ta trợn mắt.
"Vậy có thể chúng ta xong đời rồi." Ta lấy miếng ngọc bài dính m.á. u ra: "Ta đã cho hắn ta chầu trời rồi."
5
Thật đáng giận, Khinh Vũ giơ tay định g.i.ế. c ta, đôi mắt đỏ ngầu, đâu còn vẻ gì của một người tu tiên.
Ta vội vàng định gọi d.a. o phay, nhưng không ngờ một lão già còn nhanh hơn ta.
[Khoan đã!]
Trước mắt ta bỗng xuất hiện một tấm gương đồng, một lão già tóc bạc phơ xuất hiện trong gương.
"Sư phụ! Tại sao lại ngăn đồ nhi g.i.ế. c nữ nhân này!"
Còn bảo không phải nhân tình, quan tâm như vậy, chỉ sợ đã làm chuyện đó từ lâu rồi, cũng khó trách hắn ta quên mất tên ta.
[Trước hết đưa nàng về Thục Sơn đã. Nghe lời, đừng hành động cảm tính.]
Ta nghi ngờ lão già này là kẻ bán hàng đa cấp, chỉ một câu nói suông mà đã khiến Khinh Vũ kia dừng tay.
"Cô nương, phiền ngươi theo bọn ta đến Thục Sơn một chuyến." Tiểu nam hài nho nhã vẫn khách sáo như cũ.
"Nếu ta không đi thì sao?"
Ngưu Xuân Hoa ta vốn không chịu sự sai khiến của bất kỳ ai, huống chi là đám ngốc vì tu tiên bị ma quỷ ám ảnh này.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Đồ nông phụ thô bỉ, không chỉ g.i.ế. c sư huynh, bây giờ còn dám không nghe lời sư phụ! Ta vặn gãy chân ngươi rồi mang đi là xong, nghe ngươi nói nhảm làm gì."
Khinh Vũ cô nương vừa rồi còn đẹp như tiên tử, bây giờ trông như ác quỷ muốn nuốt chửng ta, thật đáng sợ.
"A di đà Phật, người tu tiên sao lại dọa người như hổ cái trong núi vậy." Ta tặc lưỡi hai cái, ôm chó lùi lại hai bước.
Tiểu nam hài nho nhã ngăn Khinh Vũ đang tức giận điên cuồng lại, hai tay múa may một cái, chỉ thấy một kết giới trắng xóa nhanh chóng bao phủ cả thôn.
"Nếu cô nương không muốn người trong thôn cùng chôn cùng với ngươi, cứ việc từ chối."
Trên đầu có vô số lợi kiếm treo lơ lửng, hai ngón trỏ của hắn ta chỉ lên trời, mơ hồ có xu hướng hạ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!