Chương 6: (Vô Đề)

Ta không tin, giơ tay đánh hắn một cái: "Nói thật đi, rốt cuộc ở đâu ra?"

Đổng Đại Lang hơi xấu hổ: 

"Thật ra trong làng này, một nửa đất, cả đất làng bên, làng bên nữa đều là tổ nghiệp nhà ta. Cho thuê lâu năm, cũng được ít lời lãi."

Ta nhấc túi bạc lên ước lượng: "Chỗ này là tiền của một năm?"

Hắn đáp: "Nửa năm."

"Vậy chuyện này ngoài lý chính (trưởng thôn) và chàng ra, còn ai biết nữa?Hắn lắc đầu. Ta:!" 

Cái gì mà kẻ tàn phế nằm chờ chết? Đây rõ ràng là một vị thiếu gia đời thứ hai chính hiệu!

Nhặt được báu vật rồi! Không!

Phải nói là vô tình trọng sinh đúng vào ổ vàng mới đúng!

Cũng không hẳn, nhưng nói chung, mọi chuyện tốt hơn ta tưởng quá nhiều.

Có tiền rồi, ta lại vào thành, mời được lang trung về xem chân cho Đổng Đại Lang.

Thầy thuốc nói chân hắn gãy quá nặng, lại để lỡ thời điểm điều trị tốt nhất, giờ chỉ còn có thể cố hết sức thử một phen.

Ta không tiếc tiền, đặt cọc trước một khoản khám bệnh.

Lang trung cách hai ngày sẽ đến châm cứu một lần.

Đổng Đại Lang ngồi xoa chân đã mất cảm giác, hỏi ta: "Thật sự đáng sao?"

Ta chắc chắn đáp: "Đáng chứ! đáng lắm, đáng lắm, đáng lắm! Ta nói đáng thì là đáng!"

Đổng Đại Lang đưa tay che trán bật cười.

12

Đêm trăng tròn.

Tất nhiên, ta không dại gì đến cuộc hẹn với hai tên ác nhân.

Cũng trong thời gian này, ta đã điều tra rõ: hai tên đó tên là Triệu Bưu và Triệu Hổ.

Triệu Hổ chính là tên mặt chuột mà ta đã từng gặp trong rừng.

Hai huynh đệ này vốn khét tiếng trong vùng vì nhiều lần trộm cắp, gây chuyện, là nỗi phiền toái lớn của làng xóm.

Sau khi nghe ngóng được thân phận không mấy trong sạch của Lư Tiểu Hồng, lại thấy nàng xinh đẹp, còn Đổng Đại Lang thì tàn phế, chúng liền nảy sinh lòng lang dạ thú.

Dụ dỗ không được thì cưỡng ép, chúng lừa Lư Tiểu Hồng ra ngoài rồi làm nhục, thậm chí còn hành hạ đến chết.

Sau khi gây án, chúng g.i.ế. c người diệt khẩu, nửa đêm vác xác ném ra bãi tha ma.

Vài ngày sau, hai tên kia trở về nhà sống trong sợ hãi, chỉ lo sự việc bại lộ.

Nhưng sau đó, khi nghe ngóng được rằng "Lư Tiểu Hồng

"vẫn còn sống, chúng liền đoán rằng có lẽ đêm hôm đó trời tối, nàng chỉ ngất chứ chưa c.h.ế. t hẳn, sau đó tỉnh lại rồi tự bò ra khỏi hố xác về nhà. Hôm ta đi đào rau dại, Triệu Hổ, kẻ đã lảng vảng quanh đó suốt mấy ngày lập tức tìm đến. Niềm vui bất ngờ của hắn là"Lư Tiểu Hồng" dường như đã quên sạch mọi chuyện đêm đó, thậm chí trông còn có vẻ đần độn, lại còn có ý muốn "vui vẻ

"tiếp với bọn chúng. Điều này khiến hắn phấn khích vô cùng. Bị giam hãm lâu ngày, không có tiền để vào thành tìm kỹ nữ, lại bị đại ca cấm không được động đến nữ nhân trong làng, giờ có người tự dâng mồi đến miệng, hắn sao có thể bỏ qua. Ta hẹn gặp đêm trăng tròn nhưng lại không xuất hiện, đoán chắc Triệu Hổ hôm đó phải ngứa ngáy đến phát điên. Hôm sau, khi ta đi đào rau tiếp, hắn quả nhiên lại mò đến."Lư nương tử, hôm trước sao ngươi không đến? Không phải định đùa giỡn huynh đệ bọn ta đấy chứ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!