Ta nhẹ nhàng, không quá mạnh cũng không quá yếu, đưa tay giữ lại chiếc áo trăm mảnh kia.
"Ý gì đây?
"Vương đại nương cau mày hỏi. Ta mỉm cười:"Vương đại nương, nghe nói nhà bà mới nở được một ổ gà con phải không?"
"Không... không có đâu..."
"Không thể nào. Tai ta không điếc, ngồi trong sân cũng nghe được tiếng bà đếm gà con đấy, tận ba mươi con kia mà."
"Ngươi muốn gì?"
"Ta nghĩ ấy mà, dạy người câu cá còn hơn cho người ta con cá. À không, ý ta là, tặng trứng chẳng bằng tặng con gà biết đẻ. Vậy nên hai quả trứng này bà cầm về, đổi cho ta nửa ổ gà con nhé."
Nửa ổ là mười lăm con, nuôi nửa năm là có thể ăn thịt, đẻ trứng, Vương đại nương tất nhiên không nỡ.
Ta cũng không nóng nảy, chỉ bình thản nói nếu bà không chịu, ta sẽ tháo lớp lót bên trong áo trăm mảnh. Đến lúc đó, tay ta vụng, tháo luôn cả lớp ngoài, bà đừng trách.
Vương đại nương nhìn lớp vải lót trắng mềm, rõ là không nỡ. Cắn răng, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Tối đó, ta đặt mười lăm con gà con bà đưa vào chiếc rổ tre trên đất, cho ăn.
Đám gà con lông tơ mềm mại, ríu rít không ngừng. Ta ôm con này, hôn con kia, vui đến không chịu nổi.
Đổng Đại Lang tựa đầu giường, mặt mày đầy bất lực.
"Vương đại nương là người nhỏ nhen, ngươi bày trò với bà ta, e rằng sau này bà ta sẽ không còn giúp đỡ gì nữa đâu."
Ta chẳng buồn ngẩng đầu:
"Không sao cả. Sau này sống khá lên, ai cần đến ai còn chưa biết đâu."
Đổng Đại Lang không nói gì thêm.
Chiếc áo lót trắng kia, sau khi may áo trăm mảnh vẫn còn thừa đến quá nửa.
Ta không nỡ cắt may áo cho mình, lại cắt thành hai chiếc áo nhỏ, rồi may lại bằng những đường chỉ chặt chẽ, biến thành lớp áo lót bền chắc cho trẻ con, nhờ Trần tiểu lang quân mang xuống huyện bán.
Tiền bán được, lại nhờ hắn mua giúp một chiếc xe lăn có bánh xe đẩy.
Như vậy, những lúc rảnh rỗi, ta có thể đẩy Đổng Đại Lang ra sân dạo chơi cho giãn gân cốt.
Lúc hắn nhìn thấy chiếc xe lăn, thần sắc có phần sững sờ.
Đến khi ta nấu cơm xong trở về, hắn vẫn ngồi đó nhìn chiếc xe, không nhúc nhích chút nào.
Hồng Trần Vô Định
Trời nắng đẹp, ta đẩy hắn ra sân phơi nắng.
Đổng Đại Lang ngửa mặt nhắm mắt, hứng ánh nắng chan hòa, nơi khóe mắt lại rơi xuống một giọt lệ trong suốt.
Không biết là bị ánh mặt trời làm chảy nước mắt, hay là thật sự cảm động.
9
Hôm sau, ta vào thành một chuyến, phải dò hỏi thật lâu mới tìm ra được vị lang trung từng chữa bệnh cho lão phu nhân ngày trước.
Chỉ tiếc trong túi nghèo nàn, không đủ bạc mời ông đến nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!