Chương 3: (Vô Đề)

Trước kia ở Thẩm phủ, từng có một vị lang trung y thuật cao minh đến khám chân cho lão phu nhân, nghe nói có thể cứu người sắp chết, thịt xương cũng có thể hồi phục.

Nếu mời được ông ấy đến đây, chẳng dám mong đi đứng như xưa hay trở lại chiến trường, chỉ cần chữa được đôi phần, đi lại được, còn hơn là nằm một chỗ như bây giờ.

Dường như Đổng Đại Lang đoán được ta đang nghĩ gì.

"Đừng phí công vô ích. Ta có một huynh đệ, hẹn rằng sau khi làm xong chuyện sẽ đến gặp ta một lần. Chờ hắn đến rồi, ta cũng có thể an lòng mà ra đi."

"Nếu đợi mãi không được thì cũng không sao, nếu đến một ngày ngươi thấy phiền, cứ lấy chiếu cuốn ta lại rồi ném ra bãi tha ma cũng được."

"Đừng nói bậy."

Ta theo phản xạ quát khẽ.

"Bãi tha ma ấy là nơi dơ bẩn khó ngửi, ta từng đến rồi, quyết không để ngươi phải quay lại lần nữa."

Lời vừa dứt, hai chúng ta đều sững lại.

Nhìn nhau, im lặng thật lâu, chẳng ai nói thêm câu nào.

8

Từ lần trò chuyện lần trước, quan hệ giữa ta và Đổng Đại Lang cũng thân thiết hơn nhiều, ít nhất không còn lúng túng như trước.

Ta vốn là người tính tình tùy duyên, trước đây ở viện lão phu nhân nhà họ Thẩm cũng sống khá yên ổn, dù sau đó bị điều đến thư phòng của Thẩm Khuếch thì cũng chưa từng để bản thân phải uất ức.

Ở đây thì càng không.

Một gian phòng, hai chiếc giường, ta luôn an ổn nằm ở chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ.

Ngôi nhà này cũng dần được ta thu dọn gọn gàng sạch sẽ, cuối cùng cũng có chút dáng vẻ của nơi gọi là "nhà

". Buổi sáng, ta đều tiện đường hái một nắm hoa dại, cắm lên đầu giường của Đổng Đại Lang. Dần dần, Đổng Đại Lang cũng không còn ngủ mê mệt như trước nữa. Hắn không biết từ đâu bẻ một cành cây gỗ, giấu dưới gối, thỉnh thoảng lại lấy ra gọt tỉa. Mấy hôm sau, hắn bất ngờ đặt một chiếc trâm bằng gỗ đã được gọt thành hình hoa đào vào tay ta."Cho ta sao?

"Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn khẽ gật đầu, liền nâng trâm lên ngắm nghía kỹ càng. Chiếc trâm được mài nhẵn bóng, đầu trâm khắc một đóa hoa đào rỗng, tinh xảo đến mức ngay cả đường gân cánh hoa cũng tỉ mỉ rõ nét, trơn tru không một chút sần sùi. Nghĩ đến mấy ngày nay hắn lặng lẽ gọt cái cành gỗ kia, ta bất giác mỉm cười. Dường như đã rất lâu rồi ta chưa từng nhận được quà từ ai. Ta coi đây là một món lễ vật, nghiêm túc nhận lấy, rồi trịnh trọng nói lời cảm ơn."Khụ khụ!" Đổng Đại Lang khẽ ho khan, nắm tay che miệng, sau đó nói: "Coi như là lễ đáp lại mấy bông hoa ngươi tặng ta vậy.

"Ta liếc sang đóa hoa khô queo bên đầu giường hắn, âm thầm nghĩ: Ta học ít, không biết đây có được gọi là"*đầu đào báo lý" không 

(*đầu đào báo lý: ngươi tặng đào, ta đáp lại bằng mận, chỉ lòng biết ơn và sự đáp lễ).

Ta quyết định ngày mai sẽ lại hái một đóa hoa dại tươi mới cho hắn, ha ha.

Láng giềng Vương đại nương ở nhà bên muốn may một chiếc áo trăm mảnh cho cháu gái mới đầy trăm ngày, mang ý nghĩa ăn cơm trăm họ, sống lâu trăm tuổi.

Bà đã gom góp được rất nhiều mảnh vải thừa từ hàng xóm láng giềng, nhưng lại bị thương ở tay lúc làm ruộng, không thể cầm kim chỉ nữa.

Vương đại nương đã nhờ qua mấy vị phu nhân, nhưng ai nấy đều bận rộn, chẳng ai muốn nhận một việc vất vả mà chẳng kiếm chác gì.

Cuối cùng, ta nói ta có thể thử giúp một tay.

Việc kim chỉ ta từng học sơ qua với mấy tỷ muội trong viện trước đây, thêu thùa thì kém, nhưng khâu vá đơn giản thì vẫn được.

Vương đại nương vô cùng cảm kích, nói sau khi xong sẽ hậu tạ ta.

Nhưng khi ta nhận đống vải vụn đó về, mới biết mình đã nhận một củ khoai nóng bỏng tay.

Đám vải may áo trăm mảnh ấy không chỉ nhỏ vụn, màu sắc loạn xạ, mà còn chênh lệch về chất vải, độ dày mỏng cũng khác nhau.

Thậm chí có miếng còn là vải gai mỏng dính, giơ lên thấy ánh sáng còn xuyên qua được, huống hồ là dùng để may y phục cho trẻ con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!