Ta hơi đỏ mặt.
Tự nhận bản thân khéo léo, mới được chủ nhân để mắt đến, dung mạo cũng chẳng tệ, chỉ duy việc nấu nướng là hoàn toàn vụng về.
Ngoài nấu cháo ra, thật chẳng còn món nào ra hồn.
May mà hắn cũng giống ta, đều là kẻ đói lâu ngày, nên một bát cháo đã cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Cơm nước xong, ta đang định hỏi hắn có muốn đi tiểu tiện hay không, thì ngoài sân bỗng có người lạ bước vào.
"Đổng ca ca có ở nhà không?
"Ta ló đầu ra nhìn. Đổng Đại Lang đã mở lời giải thích:"Là tiểu lang quân nhà họ Trần, ở kế bên.
"Hắn còn chưa kịp dứt lời, tiểu lang quân ấy đã được hắn gọi vào trong nhà. Người kia thân hình cao lớn, vào nhà không nói không rằng, lập tức bế Đổng Đại Lang đi thẳng ra sau. Ta theo sau được hai bước, thì Đổng Đại Lang quay đầu nói với ta:"Ngươi không cần đi theo."
Lúc ấy ta mới kịp phản ứng, thì ra là người ta đến bế hắn đi tiểu, nhất thời mặt ta đỏ bừng.
Chả trách, trong phòng tuy bẩn nhưng lại không có dấu hiệu nào của việc phóng uế.
Sau đó, Đổng Đại Lang giải thích rằng, Trần tiểu lang quân mỗi ngày đều đúng giờ đến ba lượt, đã giúp hắn giải quyết chuyện cấp bách bấy lâu nay.
Ta gật đầu, thầm nghĩ rằng nếu không đến lượt ta thì quá tốt rồi.
Tối đó, ta nằm trên giường bên cửa sổ, ngắm nhìn từng món đồ đơn sơ trong phòng, ta mới dần dần có được cảm giác như sống lại một lần nữa.
Ta duỗi thẳng chân, thả lỏng cả người.
Niềm vui sướng từ từ lan ra nơi khóe miệng.
Nếu không phải trong phòng còn có người, thật muốn cười phá lên một trận cho đã.
Phấn khích đến mức mãi không ngủ được.
Mãi đến tận khuya, đến khi bên kia phòng vang lên tiếng ngáy nhẹ, ta mới dần thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi mở mắt ra thì trời đã sáng rõ.
"Ây da!" Ta bật dậy một cái, quả nhiên Đổng Đại Lang đã ngồi dậy từ lâu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ta, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
"Xin lỗi, ta ngủ quên mất. Ngươi chắc đói rồi phải không, ta đi nấu cháo ngay."
Ta xoay cổ tay, gọn gàng búi tóc lên, dùng cành cây nhặt được hôm qua cài vào.
Cành cây khô cứng, móc lấy tóc khiến ta đau đến nhe răng trợn mắt.
Xem ra lần tới gã hàng rong tới, nhất định phải mua lấy một chiếc trâm cài.
Xong xuôi, ta đang định bước ra cửa thì nghe thấy một tiếng gọi khẽ sau lưng.
"Ta vẫn chưa biết tên ngươi."
"Gì cơ?" Ta tựa người vào khung cửa ngoái đầu lại, nhìn hắn, khẽ khàng lên tiếng:
"Ta tên là Toái Ngọc, 'Toái' trong vỡ nát, 'Ngọc' trong mỹ ngọc.
"6 Ta tên là Toái Ngọc. Năm bảy tuổi, bị bà mối bán vào Thẩm phủ. Càng lớn lên, sắc vóc càng ưa nhìn. Khi lão phu nhân còn sống, thương ta hầu hạ chu đáo, vẫn còn có thể che chở một hai phần. Lão phu nhân vừa khuất, gia chủ Thẩm Khuếch liền gọi ta vào thư phòng"hầu hạ
". Vậy nên, lúc Thẩm Khuếch đè ta lên bàn, định giở trò đê tiện, ta cũng chẳng hoảng hốt. Chỉ điềm nhiên cầm nghiên mực bên cạnh, đập thẳng vào đầu hắn. Bởi ta biết rõ, Thẩm phu nhân nổi danh hay ghen, hễ nha hoàn nào"được sủng ái", không ai sống qua nổi một năm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!