Chương 10: (Vô Đề)

"Cho dù là mua về, cũng đã vào hộ tịch làm chính thất. Nếu điện hạ không tin, ta có thể lấy ra hôn thư làm chứng."

"Cho dù có hôn thư thì đã sao? Lỡ đâu người ta lại muốn theo ta thì sao?"

Bình vương điện hạ quay đầu hỏi ta, ánh mắt sáng rực như đang ban xuống một cơ hội lớn:

"Cô nương, nghĩ kỹ đi. Hoàng thượng đã đồng ý lập ta làm Thái tử, chỉ chờ ta về kinh sẽ chính thức ban bố thiên hạ. Nếu đi cùng ta, ngày sau ngươi chính là người của Đông cung, tiến cung làm cung nữ cũng được, phong làm phi cũng chẳng khó. Có muốn đi cùng ta không?"

Ta hít sâu một hơi.

Cơ hội như vậy, e rằng cả đời này, kiếp sau cũng chưa chắc có lần thứ hai.

Bình vương điện hạ, người kế thừa ngai vàng tương lai. Lời hứa của hắn đúng là vàng ngọc, vẽ ra cho ta một tiền đồ muôn trượng.

Nhưng mà…

Ta quay sang nhìn Đổng đại lang.

Còn nam nhân trước mắt này thì sao?

Chính là chàng khiến lòng ta rung động trở lại sau bao năm sống như tro tàn.

Chính là chàng khiến ta muốn cố gắng chữa khỏi đôi chân cho chàng.

Cũng chính là chàng, đã khiến ta hiểu thế nào là niềm khát khao sống, là cái gọi là "có người đợi, có người thương. Người đời hay nóicứu rỗi", nhưng trong lòng ta, nếu không có sự đáp lại, sao gọi là cứu? Nếu chẳng phải song phương, sao dám nói tới chữ "rỗi

"? Ta nhìn vào đôi mắt đầy do dự của Đổng Đại Lang, lại nhìn sang đôi chân chưa thể đứng dậy của hắn, trong lòng ta đã có lựa chọn. Lúc này, Bình vương điện hạ lại tưởng ta đang luyến tiếc Đổng Đại Lang:"Ngươi đừng để ý đến hắn, ta sẽ để lại tám nha hoàn, bốn tiểu tư, đảm bảo hầu hạ hắn chu đáo. Sau này sẽ tìm cho hắn một mối hôn sự tốt, không để hắn thiệt thòi đâu."

"Điện hạ," Đổng Đại Lang ngẩng đầu nói, giọng trầm mà kiên định, "Trừ A Ngọc ra, ai ta cũng không cần.

"Hắn không muốn ai khác. Còn ta, vừa mới thoát ra khỏi cái hậu viện đầy ganh ghét thị phi, sao có thể lại bước chân vào một chiếc lồng son lớn hơn, có nhiều nữ nhân hơn nữa? Thế nên, ta cúi người, hành lễ với Bình vương điện hạ, giọng rõ ràng:"Điện hạ, A Ngọc vô phúc, chỉ mong được ở bên cạnh đại lang. Nếu sau này chân chàng khỏi rồi, muốn chọn người khác làm thê tử, khi ấy A Ngọc rời đi cũng chưa muộn."

Dưới ánh nến lờ mờ, lời thề của quân tử không chút hối hận:

"Nếu phụ A Ngọc, đời này tàn tật, đời sau điên dại, đời đời xuống Hoàng Tuyền."

17

Ban đầu, Bình vương điện hạ chỉ là thử dò xét lòng ta, nhưng về sau, có lẽ lại bị chân tình lay động.

Hắn nghe ta kể chuyện từng bò lên từ đống xác chết, liền đồng ý thay ta đòi lại giấy bán thân, ban cho ta một thân phận mới.

Tối hôm ấy, tri huyện cưỡi ngựa mà đến, vừa xuống ngựa đã quỳ rạp ngay ngoài cổng, liên tục tạ tội rằng không hề hay biết điện hạ giá lâm, tội đáng muôn chết.

Bình vương điện hạ chẳng cần ra mặt, chỉ bảo ta trình bày sự việc, lệnh tri huyện xử án ngay tại quê.

Thi thể của Lư Tiểu Hồng được khai quật.

Hai huynh đệ họ Triệu là Triệu Bưu và Triệu Hổ, mỗi người bị xử năm mươi trượng, 

Với tội danh cưỡng hại nữ nhân đến chết, cộng thêm nhiều lần trộm cắp, cướp bóc, đều bị xử cực hình.

Tri huyện không thấy vương gia gật đầu, lại chủ động gia tăng thêm hình phạt: trước khi xử tử, phải chịu cảnh bị giam trong xe tù diễu phố năm ngày, coi như làm gương răn đe.

Giết gà dọa khỉ, từ đó về sau, kẻ ác trong vùng cũng bớt đi nhiều.

Triệu Hổ bị đánh năm mươi trượng thì c.h.ế. t ngay tại chỗ.

Còn Triệu Bưu giữ lại một mạng, bị người người ném trứng thối rau thiu suốt năm ngày, cuối cùng cũng bị quẳng vào bãi tha ma chấm dứt tội nghiệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!