Chương 1: (Vô Đề)

1

Gia chủ đè ta lên mặt bàn, cúi đầu muốn l.ộ. t quần ta.

Ta chộp lấy nghiên mực bên cạnh, đập thẳng vào đầu hắn.

M.á. u từ búi tóc hắn chảy xuống, chớp mắt sau, hắn ngất đi.

"G.i.ế. t người rồi!

"Tiểu tư canh cổng vừa la hét vừa chạy đi gọi người. Còn ta, chỉ nhảy xuống khỏi bàn, chỉnh lại y phục bị làm rối, ung dung đợi tiếp. Phu nhân đến rất nhanh, sắc mặt phẫn nộ vô cùng. Sai người đánh ta một trận, rồi đem giam lại."Nhớ lấy, tháng này là *tháng trai, tuyệt đối không được làm chuyện g.i.ế. c chóc, làm bẩn mắt Phật tổ.

"(*tháng trai: tháng dành để kiêng kỵ, không s.á. t sinh hay gây họa, nhất là không thể để xảy ra chuyện g.i.ế. t người) Bị nhốt ở nhà củi sau vườn, ban đầu là đau, về sau là đói. Đói đến mức ta gặm cả chân bàn thành mạt gỗ. Đói đến mức chỉ còn thoi thóp thở, thì bị người ta dùng chiếu cuốn lại, khiêng ra khỏi phủ. Xe ngựa lắc lư, ta nghe thấy tiếng của xa phu Lưu Đại."Kẻ ác lên ngôi, người lành chẳng được báo đáp."

Sau đó một miếng bánh khô cứng ném lên người ta: "Ăn đi, ăn no rồi còn đi đầu thai cho tử tế.

"Lúc bị vứt xuống bãi tha ma, ta dùng chút sức lực cuối cùng, gắt gao giữ lấy nửa miếng bánh đó. 2 Lúc mơ mơ màng màng, chẳng rõ đã thiếp đi bao lâu, bên cạnh bỗng có thêm một t.h. i t.h. ể mới bị quăng xuống. Trên đầu, hai tên ác nhân vừa rít điếu cày vừa trò chuyện."Không ngờ ả họ Lư này yếu ớt đến thế, mới lật qua lật lại vài cái đã c.h.ế. t rồi. Đại ca, chúng ta có phải vào ngục không?"

"Ngục cái đầu ngươi. Ả đàn bà này là do Đổng Đại Lang bỏ năm lượng bạc mua về, loại l.ẳ.n. g l. ơ d.â. m đ.ã.n.g, c.h.ế. t là đáng."

"Nói cũng phải. Lần trước ta còn tận mắt thấy ả ta dắt một tên bán hàng rong vào nhà. Hê hê, ba người, một cái giường. Đổng Đại Lang mà cũng chịu được nhục thế kia sao?"

"Chịu không nổi thì sao? Hắn giờ tàn phế rồi, thân là nam nhi mà bị đàn bà chèn ép đến thế, ngươi với ta coi như thay trời hành đạo."

"Phải rồi, hê hê… Đại ca, chúng ta về làng đi thôi, ở đây lâu sợ có người phát hiện."

Giọng nói dần xa, ta cúi đầu nhìn khuôn mặt người c.h.ế. t bên cạnh, có ba phần giống ta.

Một kế sách lóe lên trong đầu.

Ta đã làm gia chủ bị thương, tội ấy không nhẹ. Dù có trốn ra được thì cũng là nô tỳ phạm pháp, khó tránh một cái c.h.ế.t.

Nhưng nếu ta có thể đổi lấy một thân phận khác thì sao? Ai lại không muốn sống?

Có thể là nhờ nửa miếng bánh kia giúp tích lại chút sức, cũng có thể là do trong lòng đã dấy lên hi vọng sống sót.

Ta gượng dậy, đổi y phục với nữ thi kia, dùng hết sức bình sinh bò khỏi hố x.á. c người.

Lần theo dấu chân của hai kẻ ác, ta lần ra đại lộ, trời cũng vừa hửng sáng.

Đang ngơ ngác thì bị một bà lão đi ngang bắt gặp.

"Ồ, Lư nương tử, sao ngươi lại ở đây? Đổng đại lang sáng nay còn gọi tìm ngươi đấy. Ấy da, ngã ở đâu mà cả người toàn đất thế kia? Mau theo ta về nhà đi.

"Rõ ràng bà ta đã nhận nhầm ta thành Lư nương tử. Ta cúi đầu, theo bà ấy về thôn, vừa đi vừa nghe bà lải nhải không ngừng."Lư nương tử à, không phải ta nói ngươi, đã bị mua về rồi thì cũng nên yên phận mà chăm sóc cho Đổng Đại Lang, sống cho tử tế."

Vào đến làng, bà chỉ về hướng đông, nơi có một căn nhà tồi tàn nhất:

"Còn đứng đó làm gì, không mau về nhà? Đổng Đại Lang sớm đã đói từ lâu rồi. Trời ơi, số khổ quá đi."

Thế là ta quan sát xung quanh, rồi bước vào "nhà".

Vừa vào cửa, ta thuận tay xách một cây gậy gỗ dùng để giặt áo, xem như lấy can đảm.

Trong căn nhà tối tăm, một mùi hôi thối nồng nặc pha trộn mốc meo, phân và nước tiểu xộc thẳng vào mũi, khiến người ta buồn nôn.

Ta nhìn kỹ một hồi.

Góc gần cửa sổ là một chiếc giường mềm, cạnh giường có bàn trang điểm, xem ra là thứ duy nhất coi là được trong căn nhà này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!