Chương 9: (Vô Đề)

Trấn Bắc Vương dường như đã sớm đoán được phản ứng của Triệu Dũng, chỉ mỉm cười, đưa tay đỡ hắn đứng dậy.

"Đã vậy thì ta cũng không ép ngươi. Cái này coi như là lễ tạ ơn riêng của ta."

Trấn Bắc vương lấy từ trong n.g.ự. c áo ra một chiếc bình sứ tinh xảo, đặt trước mặt chúng ta.

Đây là gì vậy?

"Ngày đó, vì cứu ta mà gương mặt ngươi bị hủy hoại, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng. Dù phúc khí của ngươi lớn, bây giờ lại có một hiền thê không hề ghét bỏ dung mạo của ngươi, nhưng nếu ngươi nguyện ý thử thứ này…"

Trấn Bắc Vương nói, ông tìm được một thần y.

Nếu chịu mở lại vết thương, cắt bỏ phần thịt thừa, rồi bôi loại thuốc này lên, vết sẹo trên mặt Triệu Dũng sẽ mờ đi rất nhiều, chỉ còn lại một dấu vết nhạt nhòa chứ không còn là một vết sẹo dữ tợn, lồi lõm như gương mặt của ác quỷ nữa.

"Triệu đại ca, hay là… thôi đi."

Chỉ nghĩ đến chuyện vết thương bị rạch lại, lòng ta đã đau nhói như bị kim châm.

"Vương gia, thảo dân nguyện ý thử!"

"Tốt! Quả nhiên là hảo hán!"

Trấn Bắc Vương liền chuẩn bị chu đáo, sắp xếp cho chúng ta một phòng thượng hạng trong tửu lâu, nói đã được quét dọn sạch sẽ, sẽ tránh được việc vết thương bị nhiễm trùng.

"An tâm ở đây chữa trị. Nhà của các ngươi, ta sẽ cho người sửa sang lại, đợi A Dũng khỏi hẳn, về là có nhà mới để ở!"

Thần y mà Trấn Bắc Vương mời đến rất nhanh đã bắt tay vào việc chữa trị cho Triệu Dũng.

Triệu Dũng bảo ta chờ bên ngoài. Ta áp tai vào cửa, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít sâu của hắn mỗi khi vết thương được chạm đến.

Khoảng một canh giờ sau, cửa mới mở ra.

"Vết thương này cách ngày thay thuốc một lần, sau đó dùng vải sạch băng lại. Nửa tháng sẽ hồi phục."

Ta vội vàng cúi người cảm tạ thần y, sau đó vội vàng chạy vào phòng xem tình hình của Triệu Dũng.

Triệu Dũng nằm trên giường, vệt m.á. u loang trên tấm đệm bên cạnh vẫn còn rõ ràng, thậm chí bị hắn nắm chặt đến mức xé rách.

"Triệu đại ca… ta chưa từng ghét bỏ huynh…"

"Ta biết… chỉ là ta không muốn để người khác chê cười nàng. Tây Thi của quán thịt sao có thể xứng với gương mặt quỷ dữ?"

Bàn tay hắn lúc nào cũng ấm áp, nhưng hôm ấy lại lạnh lẽo như đã mất hết hơi ấm.

Mỗi lần thay thuốc, Triệu Dũng đều không cho ta nhìn. Dường như hắn sợ ta sẽ thấy vết thương ghê rợn, hoặc có lẽ chính hắn cũng sợ rằng kết quả cuối cùng không được như ý muốn.

Nửa tháng cuối cùng cũng trôi qua.

Đến ngày gỡ bỏ lớp vải băng, cuối cùng hắn cũng để ta tháo bỏ giúp mình.

Sợ động vào vết thương, tay ta run run, cẩn thận tháo từng lớp một.

"Không sao, ta không đau đâu."

Khi lớp vải băng cuối cùng được tháo ra, ta không kìm được mà thốt lên kinh ngạc.

"Triệu đại ca! Mặt của huynh… thật sự lành rồi!"

Vết sẹo dữ tợn ngày nào đã biến mất, chỉ còn lại một đường mảnh, nhạt màu, gần như hòa vào màu da. Nếu không đến gần nhìn kỹ, hẳn chẳng ai nhận ra được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!