Rồi cũng đến Tết Nguyên Đán. Có lẽ vì sắp đến năm mới nên khắp thành trở nên nhộn nhịp hơn hẳn. Nhiều thương nhân từ các nơi đổ về, cùng các quan viên ngoài kinh thành trở về triều đình báo cáo.
Ở nhà, ta vẫn thường nghe được tiếng rao hàng của mấy tiểu thương ngoài phố. Triệu Dũng cũng mang về cho ta vài món đồ lạ mắt.
Dù ta rất muốn tự mình ra ngoài xem thử cảnh tượng náo nhiệt, nhưng vẫn cố kìm lòng, không dám trái lời hắn.
"Này, các ngươi nghe gì chưa? Hoàng thượng đích thân ra ngoài thành nghênh đón Hằng Thân Vương trở về kinh đó, thế trận lớn lắm!"
"Đương nhiên rồi! Hằng Thân Vương bình thường ở phong địa, hiếm khi trở về kinh thành. Mỗi lần hồi kinh, Hoàng thượng đều tự mình nghênh tiếp, có lần nào không phải thế trận lớn đâu!"
Vừa cắt thịt, ta vừa nghe khách hàng trò chuyện.
Hằng Thân Vương... Ta đã từng nghe qua danh hiệu này khi còn ở Hầu phủ. Thuở trước, khi còn là Hoàng tử, binh quyền trong triều vốn nằm trong tay Hằng Thân Vương.
Sau này, trong một trận chiến lớn, hắn thất bại thảm hại, quân đội gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, mấy tòa thành trấn giữ biên giới cũng lần lượt mất vào tay giặc.
Khi ấy, binh quyền được giao lại cho Trấn Bắc Vương. Ông ta nhanh chóng thu hồi được đất đai đã mất, uy danh hiển hách khắp thiên hạ.
Hằng Thân Vương vì để mất binh quyền nên bị Tiên hoàng trừng phạt nặng nề, từ đó rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời.
Ngày Tết Nguyên Đán, Triệu Dũng chỉ kịp ăn vội một bát bánh trôi vào buổi sáng rồi lập tức rời đi.
Trước khi đi, hắn đưa cho ta một chiếc khóa và dặn dò:
"Khóa cửa cẩn thận. Trừ ta ra, bất luận là ai đến cũng không được mở."
Ta không biết hắn định làm gì, nhưng trong lòng dâng lên một dự cảm bất an, rằng đó hẳn là chuyện rất nguy hiểm.
"Huynh mang cái này theo!"
Đó là lá bùa bình an ta đã thêu trong những ngày ở nhà nhàn rỗi.
"Huynh phải bình an trở về, ta sẽ chờ."
Triệu Dũng nhét lá bùa vào túi áo trong, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán ta.
Đừng sợ, đợi ta.
Ta không nhớ rõ ngày hôm đó mình đã trải qua như thế nào. Chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp không yên, cả người bồn chồn, chẳng làm nổi việc gì. Ngay cả thêu thùa cũng bị kim đ.â. m chảy m.á. u mấy lần, cuối cùng ta chỉ còn biết ngồi đờ đẫn trong nhà, không dám nhúc nhích.
Đến giờ cơm tối, bên ngoài bỗng vang lên những tiếng nổ lớn. Âm thanh vọng lại từ phía Hầu phủ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người la hét, khóc lóc.
Dường như còn có ánh lửa rực sáng từ xa.
Ta không dám bước ra ngoài, chỉ biết ngồi yên, đôi mắt dán chặt vào ổ khóa trên cánh cửa lớn. Trong lòng run rẩy, ta lẩm bẩm không ngừng:
"Bình an trở về, nhất định phải bình an trở về."
Tiếng ồn ào bên ngoài kéo dài đến tận nửa đêm.
Ta không ngủ nổi, chỉ có thể ngồi trong sân, siết chặt cây trâm mà Triệu Dũng đã tặng.
Ngón tay ta nắm chặt đến nỗi hằn sâu dấu vết của cây trâm vào lòng bàn tay, như thể chỉ cần buông ra, ta sẽ mất đi chút hy vọng cuối cùng.
Cốc cốc cốc.
Khi ta gần như sắp bị cơn gió lạnh thấu xương làm cho đông cứng, tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Ai đó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!