Từ khi Triệu Dũng đổi sang chiếc mặt nạ mới, cả người hắn dường như cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Giờ đây, hắn đã có thể cùng ta ra quán bán hàng.
Những khách quen khi nhìn thấy hắn cũng không còn sợ hãi nữa, thậm chí có vài người gan dạ còn tán gẫu với hắn vài câu chuyện trong nhà.
"Chủ quán, chặt cho ta miếng sườn, loại ngon đấy nhé!"
"Ô kìa, lão Lý, hôm nay làm ăn phát đạt rồi à? Bình thường mua thịt chẳng phải chỉ dám mua hai lạng thôi sao?"
Người được gọi là lão Lý liền bĩu môi, mặt nhăn nhó vì xót tiền, vừa mở chiếc túi tiền quấn chặt nhiều lớp, vừa đếm mấy mảnh bạc vụn rồi ném vào hòm tiền.
"Đừng nhắc nữa.
Đại ca của ta chẳng phải sống trên ngọn núi ngoài thành, làm nghề săn b.ắ. n đấy sao? Không biết kẻ nào lại phong tỏa ngọn núi ấy, còn đặt đầy bẫy rập. Đại ca ta xui xẻo rơi vào một cái bẫy, may mắn còn giữ được mạng sống.
Ta mua ít sườn về bồi bổ cho huynh ấy, coi như sống sót qua kiếp nạn này.
"Nghe xong, Triệu Dũng không nói gì, chỉ lẳng lặng cắt thêm hai miếng thịt đặt vào túi của lão Lý. Bình thường Triệu Dũng vốn ít nói, nhưng hôm nay lại trầm mặc một cách lạ thường."Triệu đại ca, có chuyện gì sao? Hôm nay ta thấy huynh có vẻ thất thần.
"Từ sau hôm đó, mỗi tối Triệu Dũng đều ôm ta ngủ. Gần đây trời trở lạnh, nhưng người hắn lại ấm như lò lửa, chắn hết mọi hơi lạnh cho ta."Ừ, có chút việc cần xử lý.
Hai ngày tới ta phải ra ngoài một chuyến. Nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi, nếu thấy mệt thì đóng cửa quán mấy ngày cũng được.Chuyện gì vậy, Triệu đại ca?
"Hắn nhìn ta, nhưng không nói gì. Ta hiểu đây hẳn là chuyện ta không thể biết, nên cũng không hỏi thêm."Vậy để ngày mai ta chuẩn bị thêm ít hành lý cho huynh. Dạo này trời lạnh rồi, huynh ra ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe.Ừ, nàng cũng vậy."
Sáng sớm, Triệu Dũng đã ra khỏi nhà, thay một bộ y phục cũ kỹ.
Trong lòng ta có chút bất an mơ hồ, nhưng chẳng làm được gì hơn, chỉ có thể lén bỏ thêm lương khô và bạc vào tay nải của hắn.
Không có Triệu Dũng, ta ở quán thịt cũng chỉ dám bán mấy miếng thịt còn lại. Xương thì ta không đủ sức chặt, đành để đó.
"Ông chủ quán đâu rồi bà chủ? Ta còn muốn mua thêm ít sườn đây."
"Thật xin lỗi, huynh ấy có chút việc phải về quê mấy ngày. Đây là sườn còn lại từ hôm qua, nếu huynh không chê, ta sẽ tính rẻ cho huynh."
Bình thường không thấy gì, nhưng đột nhiên trong nhà thiếu đi một người, ta mới cảm thấy bữa cơm cũng không còn ngon miệng nữa.
Ban đêm nằm ngủ, gió len lỏi vào từng góc, lạnh buốt cả người.
Đợi hai ngày, đến ngày thứ ba, ta thực sự không ngủ được nữa.
Khoác thêm áo dày, ta ngồi trong sân, ngẩng đầu nhìn sao trên trời.
Ánh mắt ta lại không tự chủ được mà nhìn về phía cánh cổng lớn.
Lúc đi hắn nói sẽ về trong hai ngày, giờ đã là ngày thứ ba rồi, sao còn chưa về chứ?
Kẹt…
Tiếng cửa mở vang lên trong đêm tĩnh mịch, rõ ràng đến chói tai.
Triệu đại ca!
Ta lập tức lao đến. Triệu Dũng mang theo hơi lạnh cùng khí ẩm, vòng tay ôm ta vào trong lòng rồi dẫn thẳng vào nhà.
"Sao lại chờ ngoài này? Lạnh không?"
Ta lắc đầu lia lịa, vội vã xem xét khắp người hắn. Rồi ta phát hiện trên chân hắn có một vết thương dài đến gần cẳng tay, chỉ được xử lý qua loa, băng vải còn đang rỉ máu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!