Người phụ nữ nhận lấy phần mỡ lợn, thấy giọng nói của Triệu Dũng tuy lạnh lùng nhưng không có vẻ gì là tức giận, liền lấy can đảm chỉ vào một miếng thịt.
"Chặt cho ta miếng này, được không?"
Ừm.
Triệu Dũng chặt thịt rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã cắt ra đúng miếng thịt bà ta chỉ, cân nặng chính xác đến từng chút.
"Chủ quán, cho ta hai cân miếng kia!"
"Chủ quán, ta muốn một ít tiết lợn!"
…
Đám đông lại trở nên nhộn nhịp, khách hàng thi nhau đưa ra yêu cầu. Triệu Dũng vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, động tác cắt thịt nhanh nhẹn, cân đo chuẩn xác, đưa thịt cho khách rồi báo giá.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhìn hắn lúc này, ta bỗng cảm thấy vẻ mặt của Triệu Dũng dường như trở nên ôn hòa hơn đôi chút.
Có lẽ chỉ là ảo giác của ta, bởi hắn vẫn đeo chiếc mặt nạ, gương mặt thật của hắn vẫn còn bị che khuất.
A Dũng, Thanh Tụng.
Hôm đó, vừa ăn xong cơm tối, đang thu dọn bát đũa thì Triệu đại nương bước vào, phất tay cướp lấy chồng bát đĩa trên tay chúng ta.
"A Dũng, con đưa Thanh Tụng ra ngoài chơi đi. Hôm nay là lễ hội hoa đăng, hai đứa trẻ các con nên đi dạo một chút. Đống bát đũa này để bà lão ta dọn cho."
Lễ hội hoa đăng, nghe nói rất náo nhiệt.
Trước đây, mẫu thân ta từng dẫn ta đi xem một lần, nhưng khi ấy không có tiền mua hoa đăng, chỉ đành đứng nhìn.
Sau này vào Hầu phủ, ta cũng không còn cơ hội ra ngoài nữa.
Đúng là lễ hội hoa đăng rất náo nhiệt, trên phố tràn ngập các loại đèn lồng rực rỡ. Ánh sáng vàng ấm áp phản chiếu lên khuôn mặt Triệu Dũng, khiến sát khí trên người hắn dường như cũng dịu đi đôi phần.
"Triệu đại ca, huynh xem chiếc mặt nạ này có đẹp không!"
Ta kéo hắn đến một gian hàng bán mặt nạ. Trên đó có một chiếc mặt nạ bạc chạm trổ tinh xảo, ta thấy đẹp liền mua luôn, chẳng đợi hắn gật đầu.
Ta kéo Triệu Dũng vào một con ngõ nhỏ không người.
Tháo chiếc mặt nạ cũ trông có phần đáng sợ của hắn xuống, ta đặt chiếc mặt nạ bạc mới mua lên mặt hắn.
Mặt nạ mới chạm trổ tinh tế, vừa khéo che đi vết sẹo nhưng vẫn để lộ đôi mày và đôi mắt.
Trong ngõ tối mờ, mặt nạ ánh lên chút ánh sáng dịu nhẹ, bóng loáng như nước chảy.
"Rất đẹp, Triệu đại ca, sau này huynh hãy đeo chiếc này nhé!"
Ta thấy hàng mi hắn khẽ run, sau đó nghe hắn khẽ đáp một tiếng: Được.
Thật ra nhìn kỹ lại, xương mặt của Triệu Dũng rất đẹp, sống mũi cao thẳng, mày mắt sâu thẳm. Nếu không có vết sẹo kia, có lẽ hắn còn có thể được coi là một nam nhân anh tuấn.
Chỉ tiếc rằng…
Lễ hội hoa đăng kéo dài đến tận nửa đêm, khi ta và Triệu Dũng trở về thì Triệu đại nương đã ngủ từ lâu.
Nghĩ đến chuyện thường ngày Triệu Dũng luôn đợi ta ngủ rồi mới vào phòng, hôm nay đã muộn như vậy, ta không nỡ để hắn chờ thêm nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!