Ngôi nhà nằm phía sau cửa hàng thịt, là một căn viện nhỏ, bên trong chỉ có một gian phòng đơn sơ đến mức khó tả.
Ọe.
Vừa bước vào, một mùi tanh nồng của thịt sống xộc thẳng lên, khiến ta không kìm được mà khô khốc nôn khan. Ta vội lấy tay bịt miệng, cố gắng nén lại.
"A Dũng, hôm nay ngươi lấy vợ à? Đại nương sang xem hai người thế nào."
Lúc này ta mới phát hiện cửa hàng thịt và căn nhà kế bên thông nhau qua một cánh cửa nhỏ.
"Triệu đại nương, người đưa nàng sang bên kia nghỉ một đêm đi."
"Thằng nhóc này! Cứng đầu cứng cổ, đêm tân hôn mà đuổi tân nương ra ngoài! Đi nào, cô nương, đừng để ý đến hắn, đại nương dẫn con đi, nấu cơm cho con ăn."
Mãi đến khi ngồi trong nhà của Triệu đại nương, ta vẫn chưa hoàn hồn.
Ta… bị đuổi ra ngoài rồi sao?
Đêm tân hôn lại bị đuổi ra ngoài?
Nỗi tủi thân trong lòng như hơi nước bị lửa nung, từng luồng từng luồng bốc lên.
"Ây da, cô nương đừng khóc, ngày vui lớn không thể khóc đâu!"
Triệu đại nương nhét một chiếc bánh bao nóng hổi vào tay ta, rồi dùng bàn tay thô ráp lau nước mắt cho ta.
"Con đừng để ý đến A Dũng, thằng nhóc đó không phải người xấu đâu. Chắc là cảm thấy nhà cửa quá đơn sơ, đang lén chuẩn bị gì đó thôi."
Từ lúc biết mình phải gả cho đồ tể, ta đã ăn không ngon, ngủ không yên.
Giờ đây, chiếc bánh bao nóng hổi trên tay tỏa mùi thơm lan tỏa vào mũi, ta không nhịn được cắn một miếng nhỏ. Bánh bao mềm thơm, nhân thịt ngon đến mức còn hơn cả những món thịt trong Hầu phủ.
"Ngon phải không? A Dũng nấu ăn rất giỏi đấy."
Ta vừa ăn, Triệu đại nương vừa ngồi bên cạnh, không ngừng kể chuyện.
Hóa ra đồ tể mặt quỷ tên thật là Triệu Dũng, là họ hàng xa với Triệu đại nương. Nhà của đại nương từng bị thổ phỉ g.i.ế. c sạch, chỉ còn lại một mình bà.
Sau này, gia đình của Triệu Dũng cũng không còn ai, hắn liền đón đại nương về ở cùng. Hắn mở một quán thịt nhỏ, còn bà giúp hắn quán xuyến việc nhà.
"Người trong Hầu phủ thật chẳng nói lý lẽ, nhất quyết ép gả A Dũng cho con. Nếu không, họ sẽ phá nát cửa tiệm thịt này. Con đừng tin vào mấy lời đồn đại ngoài kia, A Dũng là người tốt, sau này sống cùng nhau, con sẽ tự hiểu thôi."
Lời của Triệu đại nương, ta không dám tin hết.
Dẫu sao, nghe đâu Triệu Dũng thực sự đã từng g.i.ế. c người.
Có lẽ vì đã rất lâu rồi ta không được ngủ yên giấc, nên đêm ấy ta ngủ rất sâu.
Sáng sớm, ta bị tiếng chặt thịt làm cho tỉnh giấc. Sau khi rửa mặt xong, bước ra ngoài nhìn, Triệu Dũng đã bắt đầu chặt thịt trong quán.
Thực ra, vị trí quán thịt rất tốt, ngoài cửa người qua lại không ngớt.
Chỉ là Triệu Dũng lúc nào cũng đeo chiếc mặt nạ đáng sợ, lặng lẽ ngồi đó, khiến người ta sợ hãi mà né tránh.
Nhìn hắn mỗi lần vung d.a. o xuống, một tảng thịt heo liền bị cắt rời, xương cũng chỉ cần một nhát là gãy lìa, ta không kìm được mà khẽ run rẩy.
Nếu lưỡi d.a. o đó rơi xuống người ta, e rằng ta sẽ bị c.h.é. m làm đôi trong nháy mắt.
Ta nhéo mạnh vào đầu ngón tay mình, lấy hết can đảm nở một nụ cười, bước lại gần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!