Tửu lầu này là do Phương Chung từ sớm đã đặt trước. Hắn không tiếc tốn một khoản tiền lớn, tìm một vị trí thật thích hợp để ngắm cảnh.
Tuy nói là "ngắm cảnh
", nhưng hiện tại Trình Yên và Việt Hoàn căn bản cũng không rõ rốt cuộc có gì đáng để xem. Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, người đến đây, bất kể có thích lễ hội hay không, đều sẽ thuận theo không khí mà nâng chén. Hai người bọn họ cũng không ngoại lệ. Khi đĩa nguyên tiêu tròn trịa được bưng lên bàn, ánh mắt Trình Yên lập tức bị thu hút,"Màu sắc thật rực rỡ."
"Nghe nói đây là món đặc sắc của cửa hàng này."
Việt Hoàn đáp, cũng là kiểu học tới đâu dùng tới đó. Trước đây hắn chưa từng đến, cũng chẳng biết món chiêu bài này rốt cuộc có mùi vị ra sao, chỉ là hôm nay tới đây, thực đơn chủ yếu cũng chỉ có từng đó món.
"Thử xem hương vị thế nào."
Vừa nói, Việt Hoàn vừa cầm lấy muỗng, múc một viên nguyên tiêu.
Phần nhân bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là lớp vỏ bên ngoài được nhuộm màu rực rỡ, trông đẹp mắt.
Trong mắt Việt Hoàn, sự khác biệt này chẳng đáng kể, dù thế nào cũng chỉ là nguyên tiêu, không có gì khác nhau.
Nhưng trong mắt Trình Yên lại rất khác.
Nàng nhìn chăm chú vào đĩa nguyên tiêu kia rất lâu mới hoàn hồn, rồi mới chậm rãi ăn một viên.
Thật ra mùi vị cũng không khác biệt mấy, nhưng đủ loại màu sắc sặc sỡ kia lại khiến Trình Yên sinh ra một loại ảo giác, dường như món này cực kỳ mỹ vị.
Không chỉ có nguyên tiêu, bàn ăn còn được bày thêm đủ loại điểm tâm, kiểu dáng phong phú. Có món Trình Yên đã từng thấy qua, có món lại hoàn toàn xa lạ.
Việt Hoàn không biết nàng thích hay không thích ăn, dứt khoát bảo tiểu nhị mang tất cả các món đặc sắc ra.
Bàn ăn đầy ắp.
Khiến Trình Yên có chút phản ứng không kịp, "Nhiều như vậy…"
"Chưa chắc món nào cũng ngon." Việt Hoàn nghĩ đơn giản, dù nhìn thì rực rỡ muôn màu, nhưng hương vị ra sao, cũng chưa ai rõ.
Hắn chỉ muốn để Trình Yên nếm thử.
Nếu thích thì giữ lại, không thích thì không cần miễn cưỡng.
Thái độ của Việt Hoàn rất tùy ý. Trong bầu không khí như thế, Trình Yên cảm thấy dường như chuyện này thật sự không có gì quan trọng.
Hai người cứ như vậy, lần lượt nếm từng món điểm tâm.
Có vài món vị rất lạ, Trình Yên ăn không quen. Ban đầu nàng còn định miễn cưỡng ăn hết, nhưng Việt Hoàn từ đầu đến giờ đều nói: nếu không thích thì không cần cố.
Nghe nhiều thành quen, lời ấy cũng vô thức khắc sâu trong lòng nàng.
Trình Yên ngoan ngoãn đặt miếng điểm tâm xuống, nghiêm túc nói với Việt Hoàn: món đó rất khó ăn, "Có một mùi vị rất kỳ lạ."
"Thế nào là kỳ lạ?"
"Khó tả… nhưng ta không thích."
Đây là lần đầu tiên Trình Yên thẳng thắn bày tỏ rõ ràng điều mình thích hay không thích.
Là một trải nghiệm trước nay chưa từng có.
Nàng vẫn luôn để ý sắc mặt của Việt Hoàn, nhưng hắn vẫn giữ nét mặt bình thản.
Trình Yên cũng không rõ rốt cuộc mình đang chờ đợi đáp án thế nào, chỉ cảm thấy như vậy là tốt rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!