Chương 47: (Vô Đề)

Đây đại khái là lần đầu tiên Trình Yên không hề e dè khi chủ động đưa ra yêu cầu với Việt Hoàn.

Mà Việt Hoàn cũng không hề từ chối, ngược lại còn cùng nàng đi chọn hoa đăng đẹp nhất.

Thượng Nguyên hội đèn lồng vô cùng náo nhiệt, trên phố treo đầy những chiếc hoa đăng rực rỡ, mỗi cái đều tinh xảo, đẹp đến mức khó tả. Nếu là trước đây, có lẽ hai người đã tiện tay mua lấy một cái rồi.

Nhưng bởi vì trong lòng đã có suy nghĩ muốn mua chiếc hoa đăng đẹp nhất, Việt Hoàn trở nên kén chọn hơn rất nhiều.

Đi được một đoạn đường, Trình Yên gần như đã quên mất lời mình từng nói. Nàng nhìn hoa đăng đến hoa cả mắt, hoàn toàn không thể dời bước, "Phu quân, cái kia đẹp quá."

Việt Hoàn nhìn theo ánh mắt nàng, thấy một chiếc hoa đăng hình con thỏ rất xinh xắn.

Con thỏ trông ngây ngô đáng yêu, lại không hề cồng kềnh. Linh hoạt mà tinh tế.

Việt Hoàn thấy nàng thích, không chút do dự mua ngay, rồi đưa hoa đăng cho Trình Yên.

Hắn vừa đưa tới, Trình Yên nhận lấy, trong lòng lại có chút thấp thỏm. Nàng chưa từng được tặng hoa đăng bao giờ, tất cả mọi thứ trước mắt đều mới mẻ lạ lẫm.

Đến mức khiến Trình Yên có chút sợ hãi, không biết đây là thật hay chỉ là một khoảnh khắc mộng mị.

Thấy nàng mãi không mở miệng, Việt Hoàn tưởng nàng không hài lòng với chiếc hoa đăng, liền thản nhiên nói: "Lúc nãy nhìn thì thấy không tệ, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì đúng là chẳng ra gì."

Trình Yên nghe hắn tự mình phán như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng.

Cho đến khi Việt Hoàn định cầm lại hoa đăng, nàng mới hoàn hồn, vội lên tiếng: "Cái này rất đẹp."

"Ta thật sự rất thích chiếc này."

Nàng nói rất nhanh, sợ chậm một chút, Việt Hoàn sẽ thật sự lấy lại hoa đăng.

"Vậy đi thôi, phía trước chắc còn có cái đẹp hơn." Việt Hoàn thuận miệng nói, ánh mắt liếc nhìn chiếc hoa đăng trong tay Trình Yên, khóe môi hơi nhếch lên. Rõ ràng là trong lòng rất vui.

Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, bên ngoài vô cùng náo nhiệt.

Khắp nơi rực rỡ ánh đèn.

Trình Yên đi phía sau Việt Hoàn, không ngừng đưa mắt nhìn xung quanh.

Lần đầu tiên nàng được ra ngoài thế này, nhìn gì cũng thấy mới lạ.

Việt Hoàn trước đây chỉ biết Thượng Nguyên hội đèn lồng rất náo nhiệt, nhưng chưa từng thật sự trải nghiệm. Lần này nhìn thấy Trình Yên vui vẻ như vậy, cũng bắt đầu để tâm hơn đến lễ hội này.

Chỉ là Tết Thượng Nguyên vẫn còn chút se lạnh, bàn tay Trình Yên chẳng mấy chốc đã bị gió đông làm tê cóng. Nhưng nàng vẫn nhất quyết không buông chiếc hoa đăng trong tay, cứ lặng lẽ theo sát sau lưng Việt Hoàn.

Lần này, Việt Hoàn rất nhanh liền phát hiện ra điều đó, quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Lạnh à?"

Trình Yên theo bản năng định lắc đầu, đây vẫn là phản xạ quen thuộc của nàng, nhưng lần này lại gật đầu.

Tay nàng đang cầm hoa đăng, đúng là rất lạnh.

Việt Hoàn dĩ nhiên cũng nhận ra. Hắn bước tới, đưa tay lấy chiếc hoa đăng trong tay nàng, rồi chẳng để nàng phản kháng đã nắm lấy tay nàng.

Trình Yên sợ Việt Hoàn không vừa ý chiếc hoa đăng, lúc hắn đưa tay ra còn suýt nữa định giành lại.

"Ta giúp ngươi cầm." Việt Hoàn nhẹ giọng giải thích.

Trình Yên: "…"

"Không phải muốn giành hoa đăng của ngươi đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!