Trình Yên nghe những lời đó, cười hồi lâu, còn Việt Hoàn thì hậu tri hậu giác nhận ra mình đã nói gì.
Hắn có chút ngượng ngùng, xoa xoa trán mình.
"Có thật sự buồn cười đến thế sao?"
Việt Hoàn hơi bực bội nói.
Trình Yên không hề nghĩ là cười nhạo, nhưng vẫn không thể nhịn được, nàng nghẹn đến mức khó thở, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Việt Hoàn tuy không rõ nàng cười về điều gì, nhưng nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, trong lòng buồn bực cũng dần tiêu tan.
Hắn chỉ nghĩ đơn giản là mình khiến thê tử vui, là điều tốt.
Trình Yên vốn định nói cho Việt Hoàn biết một số chuyện nàng phát hiện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định không mở miệng.
Sợ khiến Việt Hoàn hiểu lầm động cơ của nàng.
Việc Trình Cẩm vẫn luôn gọi hắn là ca ca, cũng không phải chuyện gì to tát.
Chỉ là Việt Hoàn từ trước không để ý kỹ, luôn nghĩ đứa trẻ lớn lên thì sẽ hiểu rõ mọi khác biệt.
"Ngươi hôm nay cứ nhắc mãi đến Trình Cẩm, có phải có điều gì phát hiện không?"
Việt Hoàn hỏi rất nghiêm túc.
"Trước kia đi qua tướng quân phủ một lần, Tuân tỷ tỷ thân thể cũng không được tốt, chỉ cảm thấy trong lòng rất hụt hẫng."
"Chăm sóc một đứa trẻ, thật sự là chuyện phiền toái vô cùng." Trình Yên cảm thán.
Việt Hoàn xoa trán, trong lòng cũng nhiều bất đắc dĩ, chăm sóc một đứa trẻ thật sự là chuyện phiền phức lớn.
Nhưng mỗi người có mỗi duyên số, nói nhiều cũng chỉ thêm thương cảm mà thôi.
Lâm Hoằng Thâm không ở kinh thành, Việt Hoàn có thể làm chỉ là giúp người nhà hắn quan tâm, rồi chuyện giáo dục hài tử, giữ cân bằng các mối quan hệ.
Chứ không phải hắn muốn xen vào chuyện đó.
Việt Hoàn không muốn nói nhiều, nên chuyển đề tài ngay, hỏi Trình Yên liên tục nhắc đến hài tử, phải chăng nàng muốn có con.
Trình Yên trong lòng tất nhiên nghĩ đến, nhưng chuyện này nàng không thể nói ra miệng, nay bị Việt Hoàn hỏi thẳng, nàng liền ngây người ra.
"Ta... ta không phải... ta không có...
"Nàng bắt đầu nói lộn xộn, nhìn Việt Hoàn vội vàng giải thích, nhưng lại không biết giải thích để làm gì. [Vịt đọc sách nè :V] Nàng nhìn Việt Hoàn, trong lòng càng thêm sốt ruột. Còn Việt Hoàn nhìn Trình Yên như vậy, cũng không biết đang nghĩ gì."Đã khuya rồi, nghỉ sớm đi, ngày mai còn có việc khác." Việt Hoàn nhẹ giọng nói.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt dường như ẩn ý khó tỏ, khiến Trình Yên cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Nàng muốn nói, nhưng lại không biết nên giải thích điều gì.
Hai người giữa gian phòng vốn không khí tốt bỗng chốc không còn chút gì, ai cũng không hiểu sao sự tình lại biến thành như thế.
Trình Yên chỉ biết yên lặng gật đầu, giấu đi những cảm xúc xấu hổ.
Nàng không hiểu vì sao không khí tốt đẹp lại đổi thay đột ngột.
Nàng cũng không biết, hôm nay Việt Hoàn đề cập chuyện ấy là ý gì.
Thật ra, Trình Yên suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhiều lúc giữ lời nói trong lòng, nhưng hôm nay không phải vậy, có lẽ bởi hôm nay họ cùng đi hội chùa, hoặc cũng bởi hôm nay là đêm trừ tịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!