Chương 35: (Vô Đề)

Bọn họ có lúc từng thân mật nhất thời, đại khái chỉ là ở trong phòng viên phòng ấy mà thôi. Còn lại thời gian, hai người luôn duy trì khoảng cách không gần không xa. Việt Hoàn không rõ bản thân muốn thân cận với nàng ra sao, còn Trình Yên lại luôn lo lắng rất nhiều.

Chuyện bỗng nhiên ôm lấy nhau không kịp phòng bị là do Trình Yên bất ngờ, đồng thời cũng là điều Việt Hoàn không hề nghĩ tới.

Hắn thấy Trình Yên rơi lệ, tự nhiên muốn an ủi nàng. Nhưng hắn căn bản không biết phải làm sao, chỉ thấy nàng yếu ớt như vậy, duy nhất nghĩ đến là ôm nàng.

Từ lúc ban đầu không quen, dần dần Trình Yên cũng thả lỏng, nàng vươn tay thử thăm dò vòng eo hắn.

Việt Hoàn không hề cự tuyệt, hắn cũng không nghĩ được mình có lý do gì để từ chối.

Trình Yên vùi đầu vào n.g.ự. c hắn, nước mắt từng giọt từng giọt thấm ướt vạt áo, chạm đến làn da trên người. Việt Hoàn chỉ cảm thấy nơi đó hơi nóng lên, làm lòng hắn lo lắng không thôi.

Hắn không thúc giục, chỉ an tĩnh ôm nàng, chờ nàng bình tĩnh trở lại.

Không biết đã qua bao lâu, Việt Hoàn mới nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngồi lên giường phía trên, bắt đầu giải thích:

"Nhạc phụ không lâu trước đây vì diệu tông nhập học sự tình đến tìm ta. Khi đó ta đã thay hắn viết thư đề cử, để nhạc phụ mang người đi tham gia đồng sinh khảo thí. Chỉ là yết bảng danh sách thượng lại không có tên hắn."

Trình Yên nghiêm túc nghe lời.

Lúc này nàng mới biết phụ thân đã từng đi tìm Việt Hoàn, hơn nữa hắn cũng đã đáp ứng giúp đỡ.

Ở nơi nàng không biết, hắn đã làm không ít việc.

"Thanh Sơn thư viện khảo thí tuy khắc nghiệt, nhưng rốt cuộc chỉ là đồng sinh thi. Khó thì khó, nhưng làm sao khó đến mức không có chỗ nào để người có căn bản tốt có thể dự thi được." Việt Hoàn có chút bất đắc dĩ nói.

Hắn không nói cho Trình Yên biết rằng chuyện này khiến hắn thật sự mất mặt.

Tự mình viết thư đề cử, cố tình đề cử một người mà nửa điểm cũng không biết cố gắng, Thanh Sơn thư viện sơn trưởng lại là bạn cùng trường, hai người quan hệ không tồi. Nếu không phải Trình Diệu Tông thật sự không thể vượt qua yết bảng, thì hắn còn nghĩ rằng cũng có thể nhập học được.

Kết quả thì...

Việt Hoàn đến mức cảm thấy không dám ngẩng đầu lên.

Những chuyện này, hắn cũng không nói cho Trình Yên nghe, cũng không tính bàn bạc cùng nàng.

"Ta ở trong nhà cũng không thể nhìn thấy đệ đệ." Trình Yên hổ thẹn cúi đầu nói. Lý thị vì có nhi tử, địa vị trong nhà càng ngày càng lên cao, nàng lo lắng nếu để lộ ra điều gì, cơ hồ không được cho Trình Yên thấy mặt Trình Đồng Tế.

Sau khi Trình Đồng Tế được thổi phồng, hắn cũng lo Trình Yên hiểu nhầm, sinh khó chịu nên phòng bị với nàng đủ thứ.

Trình Yên cũng thật sự không nghĩ đến phải làm một tỷ tỷ tốt.

Tỷ đệ tuy cùng sống trong phủ Trình, nhưng quanh năm suốt tháng khó có dịp gặp mặt.

Cho nên Trình Yên căn bản không biết việc học của hắn ra sao.

"Thế tử thực xin lỗi, ta cũng không biết việc này."

Việt Hoàn nguyện ý giải thích, nhưng không phải muốn nghe lời đó, hắn chỉ nghĩ nên nói cho Trình Yên biết, chuyện này là nguyên nhân thực sự dẫn đến giận dỗi giữa hai người cũng là do hiểu lầm mà ra.

"Là ta chưa từng nhắc tới.

"Hắn ban đầu tưởng đơn giản, chỉ cần giải quyết chuyện này thôi, không cần để Trình Yên biết. Nhưng cố ý, nàng vẫn biết. Hơn nữa còn biết theo cách ấy. Một sự kiện đơn giản thế, lại gây ra bao phiền toái. Việt Hoàn trong lòng cũng thực bất đắc dĩ."Phụ thân trước cũng từng đến tìm ta.

"Trình Yên cúi đầu nói. Nàng chột dạ, không nói cho Việt Hoàn biết chuyện này sớm hơn, vì trước khi thành thân, Trình Đồng Tế đã cùng nàng nói về những việc này. Hơn nữa hồi môn và nhật tử cũng đã nói rõ. Chỉ là lúc đó, Lý thị chưa tìm được cách uy h.i.ế. p Trình Yên, nàng mới có thể tạm lừa gạt qua chuyện đó."Là chuyện khi nào ngươi đều không hề nhắc tới."

"Là lúc hồi môn, phụ thân thay mẫu thân đến tìm ta nói chuyện."

"Vậy sao lúc ấy không nói cho ta?" Việt Hoàn nhẹ giọng hỏi, hắn vẫn không biết những chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!