Chương 3: (Vô Đề)

Chính viện phủ Quốc công.

Việt Quốc công và phu nhân đã dậy từ sớm. Không bao lâu sau, một ma ma dẫn Việt Hoàn cùng Trình Yên đến chính viện để dâng trà kính cha mẹ chồng.

Phu nhân phủ Quốc công mỉm cười, đích thân trao cho Trình Yên một phong bao đỏ lớn, ôn hòa dặn dò: "Từ nay về sau, hai con phải biết nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau sống những ngày tháng thật tốt."

Việt Hoàn và Trình Yên đồng thanh vâng lời.

Việt Quốc công là người không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, dù vậy lại rất hiền lành. Tuy không khéo nói lời ngọt ngào, nhưng bao lì xì ông tặng cho Trình Yên còn nhiều hơn cả phu nhân.

Trình Yên nhận được bao lì xì, lòng lập tức vững vàng được một nửa. Không phải vì nàng tham tiền, mà bởi trong thâm tâm nàng nghĩ: nếu cha chồng chịu cho bao lì xì lớn như vậy, hẳn là cũng không có thành kiến hay bất mãn gì với nàng.

Sau khi uống trà xong, Việt Quốc công nhanh chóng rời khỏi chính viện vì công việc bận rộn. Trước khi đi còn gọi Việt Hoàn đi theo.

Ngày đầu tiên sau tân hôn, trượng phu đã bị cha gọi đi làm việc, phu nhân phủ Quốc công lo Trình Yên sẽ tủi thân nên cười giải thích:

"Quốc công gia dạo gần đây bận điều tra một vụ án xâm nhập trọng án, đã nửa tháng chưa ở nhà. Nếu không vì hôn lễ của hai con, e là đến nửa ngày rảnh rỗi cũng không có."

"Hoàn nhi vốn không làm việc cùng phụ thân, nhưng gần đây được bệ hạ giao cho nhiệm vụ hỗ trợ Quốc công gia."

"Lẽ ra vừa mới thành thân, Hoàn nhi nên dành nhiều thời gian bầu bạn với con. Nhưng thánh mệnh khó trái, đành phải để con chịu thiệt một chút."

Phu nhân vừa nói vừa nhẹ giọng trấn an Trình Yên: "Đợi khi Hoàn nhi xong việc, ta sẽ bảo nó bù đắp cho con thật tốt.

"Giọng điệu của phu nhân vô cùng dịu dàng, cách cư xử lại chân thành, không hề tỏ ra kiểu cách hay xa cách. Trình Yên vốn đang căng thẳng, từng chút từng chút cũng được xoa dịu. Trên đường đến đây, nàng luôn thấp thỏm không yên. Người mà ngày trước nàng từng gọi là"dì" giờ đã thành mẹ chồng, nàng cũng không biết là họa hay phúc. May mắn thay, phu nhân vẫn giống hệt như trong trí nhớ: ôn hòa, dịu dàng.

"Thế tử mới vào triều, tự nhiên có nhiều việc cần bận tâm. Là thê tử, ta chẳng giúp được gì, chỉ mong không gây thêm phiền phức cho chàng, sao có thể gọi là tủi thân được.

"Trình Yên nhỏ nhẹ đáp. Phu nhân nghe xong, trong lòng càng thêm hài lòng. Nghe nói Trình Yên vẫn chưa dùng sáng, phu nhân liền sai người mang đồ ăn sáng lên:"Ở lại đây, cùng ta dùng bữa nhé.

"Trình Yên tất nhiên không từ chối. Trong lúc chờ bữa sáng dọn lên, bên ngoài có nha hoàn vào báo: nhị cô nương và tam cô nương đã tới. Phu nhân mỉm cười giải thích:"Là hai muội muội của con đó, hôm qua chắc con đã gặp qua.

"Trình Yên khẽ ngẩng đầu nhìn ra, có chút hồi hộp. Nàng biết nhị cô nương và tam cô nương là muội ruột của Việt Hoàn, song sinh, vừa tròn mười tuổi. Tuy nhiên, hôm qua trong tân phòng nữ quyến quá đông, nàng vừa mệt vừa hồi hộp, chỉ có thể dựa vào lời nhắc của hỉ nương mà xưng hô. Những gương mặt xinh xắn cứ lướt qua trước mắt, nàng không còn nhớ rõ mình đã gọi bao nhiêu"tỷ tỷ", "muội muội

". Trong trí nhớ, hình như có gặp hai cô em chồng, nhưng nàng không chắc biểu hiện của mình hôm qua có thất lễ hay không. Đang nghĩ ngợi, rèm châu đã được vén lên, hai cô bé giống hệt nhau bước vào, đầu còn buộc tóc theo kiểu trẻ con, khuôn mặt hồng hào, mềm mại như búp bê. Vừa bước vào, hai cô bé đầu tiên chào mẹ mình một cách cung kính, sau đó bước đến trước mặt Trình Yên, ngọt ngào gọi một tiếng:"Đại tẩu!"

"Muội muội," Trình Yên không phân biệt được ai là nhị muội muội, ai là tam muội muội, nên chỉ thống nhất gọi cả hai là "muội muội" cho tiện.

Hai cô bé tuổi còn nhỏ cũng không để ý đến chuyện này, vừa gọi vừa vây quanh Trình Yên nói rất nhiều chuyện.

[Vịt đọc sách nè :V]

Trình Yên vội vàng sai ma ma lấy ra lễ vật đã chuẩn bị sẵn.

Chiếc túi đỏ thêu hai đóa hoa lan rất đẹp khiến mẫu thân cũng phải sốt ruột mở ra xem ngay. Bên trong là một đôi vòng tay bằng vàng ròng, trên còn đeo hai chiếc lục lạc nhỏ.

Hai tiểu cô nương nhận lễ vật rất thích, nhất quyết không buông tay.

Cuối cùng đều phải giao lại cho nha hoàn giữ giúp.

Quốc công phu nhân nhìn hai cô bé giống như đúc một khuôn, không khỏi mỉm cười.

Kết quả là hai cô bé lại tranh cãi về kích thước vòng tay, kêu rằng vòng tay của mình lớn hơn một chút.

Thực ra chỉ là nhìn bằng mắt thường cũng khó phân biệt được khác biệt.

Quốc công phu nhân cùng các nha hoàn trong phủ vốn đã quen với chuyện này, vì nhị cô nương và tam cô nương hàng ngày đều tranh chấp vì những việc nhỏ nhặt như vậy. Phu nhân thường không để ý, chỉ chờ các nàng làm ầm lên rồi lại nói qua cho yên chuyện.

Nhưng với Trình Yên, lần đầu gặp chuyện này vẫn cảm thấy có chút bối rối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!