Trần Sùng Lễ lại hỏi:
"Sử quan đâu?
"Một lão sử quan run rẩy giơ tay lên. Chàng bước đến gần, lạnh nhạt nói:"Sách sử từ sau năm Cảnh Càn thứ ba mươi sáu, ông xé ra viết lại cho ta.
"Râu của lão sử quan rung bần bật:"Chuyện này… chuyện này…
"Trần Sùng Lễ không muốn phí lời, rút bạch đao ra:"Viết được hay không?
"Sử quan trẻ bên cạnh bịt miệng lão sử quan, gật đầu lia lịa với Trần Sùng Lễ:"Viết được, viết được!
"Chàng quay sang nhóm Ngự sử đứng cạnh:"Trước khi vụ án được xét xử xong, các người im miệng, có làm được không?
"Ngự sử là hạng cứng cỏi nhất, phải qua nửa tuần hương mới chịu gật đầu. Trần Sùng Lễ hài lòng nhìn quanh đại điện, nói tiếp:"Hiện tại cần bắt giữ các nghi phạm liên quan đến vụ án. Những ai không liên quan, mời rời đi."
Ta là người đầu tiên bước ra ngoài, bởi ta biết, chàng không muốn ta nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.
Khi đã ra khỏi đại điện, ta bảo người mang vào chiếc hòm chứa những thanh đao mà Trần Sùng Lễ đã mài nhiều ngày.
Mài lâu như thế, tốt nhất là dùng cho hết.
25
Vụ án của tiên thái tử và vụ án Lục Châu đã được tra rõ. Sau khi công bố ra thiên hạ, bách tính đều đau xót, cả nước chìm trong bi ai.
Sau khi hung thủ thật sự đều bị trừng trị, lòng dân phẫn nộ dần lắng xuống.
Tiêu Chân lên ngôi hoàng đế, đổi quốc hiệu thành Nguyên Thanh.
26
Tân đế đăng cơ, triều đình vừa bận rộn vừa hỗn loạn.
Trần Sùng Lễ bị triệu vào cung để hỗ trợ xử lý công việc, đi một lần là mấy ngày không thấy về.
Ban đầu, ta còn có thể mang cơm vào cho chàng, nhân tiện nói vài câu, nhưng chẳng bao lâu sau, ta bị nói là làm phiền việc nghị sự, cửa cung không cho phép ta bước vào nữa.
Lúc đầu ta giận dỗi vài ngày, nhưng dần dần lại nhận ra có điều không ổn.
Ta không còn liên lạc được với Trần Sùng Lễ, cũng không thấy chàng gửi tin tức gì ra ngoài.
Hoàng cung như một chiếc vại khổng lồ, giam chặt chàng ở bên trong.
Giờ đây, chuyện cũ đã yên, tân đế đăng cơ, các ngự sử không còn e dè Trần Sùng Lễ, liên tiếp dâng sớ cáo buộc chàng chuyên quyền nhiễu loạn triều chính.
Tiêu Chân từ năm mười tuổi đã được Trần Sùng Lễ giấu ở Trường Châu, quân đội nơi đó đều nhận lệnh từ chàng.
Nhưng hiện tại, chàng không còn nắm binh quyền, lại bị quần thần nhắm vào.
Chàng đang gặp nguy hiểm!
Sau khi nhận ra điều này, ta vội phái người đến Đoan Dương phủ dò la tin tức, đồng thời gọi Sở Ngọc đến, hỏi hắn có thể bay vào hoàng cung hay không.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chủ nhân, mục tiêu của chúng ta không phải là trở thành phú hào đệ nhất thiên hạ nữa, mà là làm chủ thiên hạ hay sao?
"Ta trừng mắt nhìn hắn. Ta còn chưa đợi được người từ Đoan Dương phủ trở về, thì đã nhận được một tin chấn động. Hạ nhân đi chợ bên ngoài vừa lăn vừa bò tới trước mặt ta khóc lóc:"Phu nhân! Ở chợ đã dán cáo thị, nói rằng giờ Mùi ba khắc ngày mai sẽ c.h.é. m Tả tướng đại nhân!"
Trước mắt ta tối sầm lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!