Chương 9: Lại Bị Thương - Nương Tử Đã Khổ Lắm Rồi Không Nên Chịu Thêm Tổn Thương Nữa

Hương hỏa của chùa Bạch Hạc hưng thịnh, ngày nào người đến người đi cũng tấp nập, con đường này cũng không phải là đường vắng, nếu chọn chỗ này để ám sát thì theo lẽ thường sẽ rất dễ bị phát hiện.

Nếu như có thất bại thì cũng không tiện để rút lui.

Tuy Phật Sinh là một sát thủ gà mờ, nhưng nàng cũng sẽ không chọn chỗ này để ra tay ám sát.

Nhưng đối phương lại cứ thích to gan như vậy, ngang nhiên hành thích U Vương ngay trên đường cái.

Cũng không biết là kẻ này tài cao gan lớn, hay là vì quá thống hận U Vương.

Chiếc phi tiêu hình rắn bay sát qua đầu của Phật Sinh chính là bước nhạc dạo mở màn cho trận chiến.

Phi tiêu bay sát qua cổ nàng, lấy tốc độ của nó, nếu được canh chuẩn thêm một chút thì nhất định có thể tạo thành một kích trí mạng.

Tuy trên danh nghĩa Phật Sinh là sát thủ, nhưng nhiệm vụ giết người đầu tiên mà nàng nhận chính là nhiệm vụ ám sát Ngụy Khởi.

Bởi vậy khi đối mặt với cảnh này, nàng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Tim nàng đập rộn lên, nàng trở nên cẩn thận ngay lập tức.

Nàng nhìn Hoắc Đình Vân rồi nhanh chóng bước sang kéo người ra sau bảo vệ.

"Vương gia đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi." Ánh mắt của Phật Sinh trở nên kiên định, nàng chăm chú quan sát tình huống ở bên ngoài.

Hoắc Đình Vân dù sao cũng là vương gia, mỗi khi đi ra ngoài đều có người bảo vệ trong bóng tối.

Cho nên chuyện vừa xảy ra, những người kia đã tự giác xuất hiện, vây chiếc xe ngựa của Hoắc Đình Vân vào giữa.

Phật Sinh vén một góc rèm lên, nhìn thấy có không ít người áo đen bay từ rừng cây bên cạnh ra, sau đó dốc toàn bộ lực lượng nhào tới xe ngựa của Hoắc Đình Vân.

Đối phương khí thế hung mãnh, lại người đông thế mạnh.

Thủ vệ của U Vương Phủ chỉ có tầm hai ba mươi người, nếu cứ tiếp tục như thế thì nhất định sẽ ngăn cản không được.

Trái tim của Phật Sinh không khỏi xiết chặt.

Lúc này Hướng Cổ xốc rèm lên, nhìn Hoắc Đình Vân rồi nói: "Vương gia, thuộc hạ yểm hộ ngài rút lui."

Hoắc Đình Vân che miệng ho khan, sau đó đỡ toa xe đứng dậy, rồi lại được Hướng Cổ nâng nhảy xuống xe ngựa.

Phật Sinh nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng nảy ra một kế, nếu như hắn đi với Hướng Cổ thì nàng có thể thừa dịp rời đi.

Hoắc Đình Vân đột nhiên có cảm giác, hắn quay đầu vươn tay về phía nàng: "Nương tử, chúng ta đi thôi."

Phật Sinh: …

Kế hoạch tan nát.

Nàng đành phải cầm lấy tay của Hoắc Đình Vân, nhảy xuống xe ngựa rồi cùng bọn họ rút lui về phía sau.

Hộ vệ chia thành hai nhóm, một nhóm bảo vệ Hoắc Đình Vân, nhóm còn lại ở lại triền đấu với đám người áo đen.

Từ đầu tới cuối Hoắc Đình Vân vẫn luôn nắm chặt tay của Phật Sinh, điều này làm cho nàng vừa sốt ruột vừa cảm thấy xấu hổ day dứt.

Nàng rất muốn chạy, nhưng Hoắc Đình Vân hình như đang rất lo lắng cho nàng….

||||| Truyện đề cử: Khó Có Thể Khống Chế |||||

"Nương tử nên theo sát một chút." Hoắc Đình Vân không quên căn dặn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!