Chương 7: Bí Mật - Thực Đơn Giò Heo Kho Tàu

Hoắc Đình Vân vừa ngất, cả cái sân đều lu bù cả lên.

Mai Hương và Hạ Hà dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, đâu vào đấy đỡ người đến một bên nằm xuống.

Hướng Cổ, vị tổng quan thường hay đi sau Hoắc Đình Vân cũng nhanh chóng đi vào, sau đó không biết từ chỗ nào móc ra một cái bình sứ màu trắng.

Hắn ta xòe tay ra, nghiêng bình đổ ra vài viên thuốc màu đen, sau đó đút vào miệng của Hoắc Đình Vân.

Chỉ có một mình Phật Sinh là mờ mịt không biết làm sao, nàng đứng ở một bên, dường như lúc này mới phản ứng lại.

Người lúc nãy vẫn còn cười nói với nàng giờ đây lại triền miên giường bệnh.

Mày đẹp cau lại, mặt không huyết sắc, phảng phất như sắp rời khỏi thế gian.

Phật Sinh bình tĩnh nhìn hắn.

Sau đó vẫn là Hạ Hà kịp phản ứng, đến gần Phật Sinh nói: "Vương phi bị dọa rồi đúng không? Bệnh này của vương gia chính là thế đấy…" Nàng ta nở một nụ cười khổ pha thêm chút bất đắc dĩ.

Nhiều năm như vậy, các nàng đã sớm thấy nhiều thành quen.

Phật Sinh cũng nở một nụ cười, nhưng thực tế nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.

Thế là nàng đành thu mắt lại, bỏ viên đường trong tay vào miệng, rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy vương gia không bị sao chứ?"

Hạ Hà lắc đầu: "Còn phải đợi Chu đại phu tới mới biết được.

Nếu vương phi mệt mỏi thì có thể bảo Mai Hương đưa ngài tới Đông Khóa viện để nghỉ ngơi trước."

Phật Sinh gật đầu ừ một tiếng, sau đó đi theo Mai Hương tới Đông Khóa viện.

Lúc này giọng nói của Mai Hương cũng không còn hoạt bát như thường ngày: "Vương phi, mong ngài thứ lỗi.

Bởi vì bệnh của vương gia không thể tùy ý di chuyển cho nên chỉ có thể khiến ngài chịu uất ức."

Phật Sinh lắc đầu, chuyện này có gì mà uất ức.

Toàn bộ U Vương Phủ đều là nhà của Hoắc Đình Vân, hắn muốn nằm ở đâu mà chẳng được.

Sau khi đưa Phật Sinh tới Đông Khóa viện thì Mai Hương để hai tiểu nha đầu ở lại để hầu hạ, còn mình thì trở về chỗ của Hoắc Đình Vân.

Vương gia đối xử với các nàng rất tốt, các nàng đều nhìn ở trong mắt, ghi ở trong lòng.

Tuy nói các nàng đã được phân cho vương phi, nhưng vào lúc này thì trong lòng cũng không khỏi nôn nóng.

Phật Sinh cũng biết điều này nên cũng không so đo với các nàng.

Nàng bảo hai tiểu nha đầu kia ra ngoài, tự mình đóng cửa phòng lại rồi ngồi trong phòng tĩnh tọa.

Mặc dù nàng rất lo cho bệnh tình của Hoắc Đình Vân, nhưng thứ quan trọng nhất bây giờ vẫn chính là bản thân nàng.

Lúc này Hoắc Đình Vân hôn mê bất tỉnh, lực chú ý của cả vương phủ đều đặt lên người hắn.

Nếu nàng muốn chạy ra ngoài thì sẽ dễ dàng hơn bình thường rất nhiều.

Phật Sinh cắn môi suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc làm ra quyết định.

Đầu tiên, nàng bắt đầu quan sát.

Thấy hai tiểu nha đầu ở ngoài cửa không có chú ý tới bên này thì mới mở cửa sổ chạy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!