Hoắc Đình Vân chỉ cười khẽ một tiếng, sau đó buông bức tranh xuống rồi giúp Phật Sinh giải thích: "Nương tử chỉ là nói đùa với nhị nương một chút thôi đúng không? Thật ra bức tranh này được vẽ rất tốt, có thể nhìn ra gần đây Trọng Nguyên tiến bộ không ít."
"Ừm!" Phật Sinh cũng thuận theo bậc thang của hắn mà đi xuống: "Đúng thế, ta chỉ là đang nói giỡn với nhị nương mà thôi.
Mong nhị nương bỏ qua cho." Nàng cười xấu hổ, sau đó vừa nhìn bức tranh vừa cố gắng vắt hết những từ ngữ văn nhã trong óc mình ra để khen: "Bức tranh này vẽ vô cùng tiêu chuẩn, vô cùng khí phái…"
Nói tới đây, nàng dừng lại.
Dù sao thì nàng cũng chỉ học lóm được ở chỗ tiên sinh thuyết thư có vài từ: "Nói tóm lại, chỉ có hai chữ, rất tốt!" Nàng đem hai chữ cuối cùng nói tới âm vang hữu lực, không biết là đang muốn nhấn mạnh hay là muốn hù người.
Mai thị bĩu môi, lúc này mới đè xuố. ng cảm giác không vui trong lòng: "Đúng thế.
Mấy tháng nay Trọng Nguyên rất chăm chỉ đọc sách viết chữ vẽ tranh, cái nào cũng được tiên sinh khích lệ hết."
Hoắc Đình Vân đứng bên cạnh, trong mắt hiện ra một chút ý cười, nhưng chỉ là thoáng qua trong chớp mắt nên không người nào phát hiện.
Con ngựa đi ị rất khí phái… Đúng là rất thú vị.
Sau khi Hoắc Đình Vân giải vây cho nàng thì lại liên tục khen thêm mấy câu, khen từ bút mực cho tới bút pháp không khí, khen tới mức Phật Sinh nghe thôi mà cũng trừng to hai mắt.
Thật… Thật sự quá lợi hại rồi…
Nếu tiếp tục thế này thì nàng sớm muộn gì sẽ phải lộ tẩy mất.
Bởi vì dù cho bây giờ nàng có đi học lại một ít chữ thì cũng không còn kịp nữa rồi…
Phật Sinh ngưỡng mộ nhìn Hoắc Đình Vân.
Nhưng Mai thị ở bên cạnh lại sững sờ, thứ bà ta thích nhìn thấy nhất chính là Hoắc Đình Vân sống không tốt.
Bởi vì hắn càng sống không tốt thì sẽ làm nổi bật đứa con trai Hoắc Trọng Nguyên của bà ta.
Mai thị giống như lơ đãng đề cập tới việc tiểu thiếp của Hoắc Trọng Nguyên gần đây được chẩn đoán mang thai: "Haiz, ta nói duyên con cháu của Trọng Nguyên thật sự là hơi nhiều rồi.
Đình Vân cũng biết đó, em dâu của ngươi vừa mới vào cửa ba năm thì đã sinh một trai một gái.
Bây giờ thiếp thất của nó lại có thai, hài tử nhiều cũng là một việc rất phiền não…"
Mai thị nghiêng mặt nhìn Phật Sinh, lại nhìn Hoắc Đình Vân, rồi nói: "Đình Vân à, bây giờ ngươi đã là người đã có thê tử, cũng nên suy nghĩ tới việc hương hỏa rồi.
Nếu như cơ thể này của ngươi không được… thì chỗ của nhị nương cũng có vài phương thuốc hay."
Phật Sinh khẽ giật mình.
Lời này của Mai thị chẳng phải là đang nói Hoắc Đình Vân… không được hay sao?
Nàng quay sang nhìn Hoắc Đình Vân, lại thấy trên mặt của hắn không có biểu lộ gì.
Không có khó xử, cũng không có ý muốn phản bác.
Mà theo góc nhìn của Phật Sinh thì do người này quá mức dịu dàng, không biết nên phản kích những lời này thế nào.
Nhưng nàng thì lại khác, nàng chính là một kẻ đã lăn lộn và trưởng thành nơi chốn phồn hoa.
Thế là Phật Sinh cố ý che miệng ho khẽ một tiếng, thần sắc có chút thẹn thùng nói: "Nhị nương có lẽ là hiểu lầm gì đó rồi, vương gia hắn… rất uy mãnh."
Nghe xong những lời này, Mai thị lập tức quên luôn những gì đang định nói.
Bà ta nhìn Hoắc Đình Vân, cũng không tin tưởng lắm: "Thật sao? Vậy là do ta nghĩ nhiều rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!