Dường như Ngụy Khởi có chút không kiềm chế được, vì vậy giọng nói nghe ra có chút run rẩy: "Không ai có thể kháng cự sự cám dỗ của kho báu, không một ai.
Ngươi hiểu không? Đó là sự giàu có tối cao, sự hấp dẫn của trường sinh."
Phật Sinh hơi sửng sốt, dùng cái đầu không thông minh của mình nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hoắc Đình Vân từng nói với nàng mẫu thân hắn là người của Thiên Mật Tộc, như vậy nhất định hắn sẽ biết cái gọi là kho báu của Thiên Mật Tộc.
Hắn đã nói từng điều tra nàng, vậy chắc chắn cũng biết tin nàng giữ thánh vật.
Nhưng từ đó đến nay đã bao lâu mà hắn cũng không hỏi tới câu nào…
Giả sử hắn thật sự có ý đó nên mới cố ý tiếp cận nàng thì cũng không đến mức tới tận hôm nay vẫn chưa từng mở miệng.
Nào chỉ là chưa từng mở miệng, thậm chí còn không nhắc tới chủ đề tương tự nữa là.
Hơn nữa, cho dù hắn vì thứ đó thật thì cũng không cần phải hi sinh… cơ thể chính mình.
Hắn có thể giống Ngụy Khởi, trực tiếp bắt nàng lại, nghiêm hình tra hỏi.
Loại người không thể chịu được khổ như Phật Sinh bị tra hỏi tất nhiên sẽ nói hết, cần gì phải tốn công tốn sức như thế chứ?
Vì vậy Phật Sinh cảm thấy Ngụy Khởi đang lừa nàng.
Nhất định là ông ta muốn ly gián bọn họ, tiện kiếm lợi từ bên trong.
Nàng không ngu như vậy đâu, Phật Sinh thầm nghĩ, chỉ là ngoài mặt giả vờ cực kỳ khiếp sợ: "Không thể nào, ngươi gạt ta."
Ngụy Khởi rất hài lòng với phản ứng của nàng, nở nụ cười: "Đứa nhỏ ngốc, sao ta lại gạt ngươi được? Tình yêu gì chứ, đêu là giả dối, không vững chắc, chỉ có quyền thế, địa vị và tài phú, những thứ nắm chắc trong tay mình mới là thật."
Đột nhiên Ngụy Khởi trầm mặc hồi lâu, sau đó tự lẩm ẩm thuyết phục bản thân.
Đúng vậy, tình yêu đều là giả dối, đều dùng để gạt người.
Giống như nữ nhân kia, một mặt nói thương ông ta, mặt khác lại không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo, tằng tịu với người ta.
Tình yêu cái gì, hừ, tất cả đều là giả dối.
Chỉ có quyền thế và tài phú là thật, là thật…
Phật Sinh nhìn dáng vẻ điên điên khùng khùng này của ông ta, thông minh quyết định câm miệng trước, miễn cho k, ích thích ông ta, ông ta mất hứng một cái sẽ giải quyết mình.
Đột nhiên Ngụy Khởi nhìn về phía nàng cười lạnh: "Ngươi sợ ta à? Ngươi sợ ta giết ngươi sao? Yên tâm đi, ngươi vẫn còn có ích."
Ông ta còn muốn dùng nữ nhân này để uy hiếp Hoắc Đình Vân, bắt Hoắc Đình Vân giúp ông ta tìm ra kho báu.
Chỉ cần tìm được kho báu là ông ta có thể biến thành một nam nhân có quyền lực và tài phú vô hạn!
Ông ta cười rộ lên, càng cười càng lớn tiếng.
Phật Sinh yên lặng tránh sang một bên xa hơn một chút, hơn nữa nghĩ đến lời nói của ông ta, nàng còn có ích, đơn giản là dùng để dụ Hoắc Đình Vân tới.
Hình như đã đến giờ phút nào đó…
Lỡ như Hoắc Đình Vân tới đây có thể sẽ rất nguy hiểm.
Lỡ như Hoắc Đình Vân không đến đây, chẳng phải nàng sẽ rất lúng túng ư?
Có điều Hoắc Đình Vân đã từng nói, chân tướng cái chết của phụ thân hắn điều tra tới cuối cùng đã tra tới chỗ Ngụy Khởi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!