Chương 44: Ngươi Cho Rằng Hắn Thật Sự Yêu Ngươi Ư

Hoắc Đình Vân cởi dây thừng trên người nàng, muốn ôm Phật sinh dậy lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra.

Dược lực thuốc mê trên người nàng đã tan, giờ phút này vẫn mềm nhũn không có sức nhưng đầu óc nàng vẫn khá tỉnh táo.

Vì vậy nàng có thể xác định, chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải ảo giác của nàng.

Hay thật, Hoắc Đình Vân hoàn toàn không yếu ớt, kẻ yếu ớt là nàng.

Hoắc Đình Vân trở tay là có thể bóp gãy cổ người khác!

… Vậy mà ngày nào nàng cũng cảm thấy hắn yếu ớt lắm bệnh.

"Ngươi lại gạt ta!"

Phật Sinh cảm thấy không thể nào nhìn thẳng vào Hoắc Đình Vân, nhưng giờ phút này nàng không có cách nào khác để phản kháng, đành phải để mặc Hoắc Đình Vân ôm lấy mình, đưa mình ra ngoài.

Giọng Hoắc Đình Vân căng thẳng hỏi nàng có bị thương hay không.

Phật Sinh lắc đầu, chỉ là có chút uể oải.

Mắt thấy hắn sắp ôm nàng rời khỏi, đột nhiên Phật Sinh nhớ tới một vấn đề, gọi Hoắc Đình Vân lại: "Này này này này, đợi đợi đợi đã… quận chúa kia thì sao đây?"

Nàng nghiêng đầu nhìn thi thể, cứ đi như vậy sao? Không khỏi quá kiêu ngạo rồi đấy nhỉ? Nói gì cũng là người trong phủ trưởng công chúa, bọn họ có thể sống sót rời khỏi phủ này ư?

Dường như đến giờ Hoắc Đình Vân mới nhớ tới còn có chuyện này, thân hình dừng lại, nói: "Không sao, ta đưa nàng về xe ngựa trước đã."

Bởi vì An Bình đã đuổi thị nữ đi từ trước nên không ai cảm thấy hai người bọn họ ra ngoài như vậy kỳ lạ.

Hoắc Đình Vân đặt Phật Sinh lên xe ngựa, trong nháy mắt lại trở về làm U vương yếu ớt, nhẹ nhàng chạm vào má nàng, trấn an nói: "Không sao, đây không phải chuyện gì to tát, nàng ở đây đợi ta một lát…"

Phật Sinh nhìn hắn tự nhiên hoán đổi thần thái, nhất thời không nói gì…

Nàng trơ mắt nhìn Hoắc Đình Vân quay về phủ trưởng công chúa, cũng không biết cuối cùng hắn định giải quyết thế nào.

Bất kể hắn muốn làm gì, tóm lại giờ phút này Phật Sinh vẫn chưa hoàn hồn từ trong khiếp sợ.

Ngày này qua ngày khác đúng là đủ chấn động lòng người.

Quận chúa nhìn thì như liễu rũ trong gió thật ra lại là một nhân vật hung ác, tâm tư thâm trầm, yêu mà không được thì muốn hủy diệt.

Còn U vương trông yếu ớt kỳ thật cũng là một kẻ tàn nhẫn, có thể dễ dàng vặn gãy cổ người khác, ánh mắt lại càng dữ tợn thất thường…

Làm cả buổi, thì ra kẻ làm sát thủ như nàng mới là người yếu đuối nhất!

Phật Sinh xoa xoa huyệt Thái Dương, dựa vào thùng xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã giải quyết xong, kết quả nàng mới thả lỏng chưa được bao lâu thì đột nhiên xe ngựa mất khống chết chạy về một hướng khác như điên.

Phật Sinh ở trong xe bị hất một vòng, bịch một tiếng từ đầu xe lăn tới đuôi xe, lưng đập mạnh vào thùng xe.

Nàng vốn đã không có sức, căn bản không thể túm đồ để ổn định cơ thể, chỉ đành để bị quăng quật lung tung.

Bên kia, Hoắc Đình Vân chỉ nói đưa phu nhân về xe, vòng ngược lại phòng của An Bình quận chúa.

Tuy rằng sức khỏe An Bình quận chúa không tốt, nhưng dù cơ thể không tốt thế nào cũng sẽ không gãy cổ.

Chuyện này có hơi khó giải quyết.

Vừa rồi Hoắc Đình Vân quá vội vàng, trong lúc nhất thời hơi mất trí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!