Chương 43: Khiếp Sợ - Quả Thực Ngươi Hơi Đáng Sợ

Nhưng trên thực tế, Phật Sinh đúng là không có cảm giác gì quá lớn, ngoại trừ có chút kinh ngạc… chắc thế.

Vốn dĩ nàng rất kiên định, nhưng bị Hoắc Đình Vân ám chỉ nhiều, bản thân cũng bắt đầu không chắc chắn.

Thậm chí nàng còn tự xét lại bản thân, nàng có ghen hay không?

Hình như là không… Mặc dù mấy ngày nay, động tác thân mật của Hoắc Đình Vân với nàng càng lúc càng thành thạo, nàng cũng từ từ quen, nhưng… khi nhìn thấy bọn họ, nàng quả thực vẫn không có cảm xúc gì quá lớn.

Nàng nên có cảm xúc ư? Phật Sinh nghĩ lại, trong lúc nghĩ lại bắt đầu nghi hoặc.

Tại sao phải cảm thấy ghen khi người khác nói thích ai đó chứ?

Nghĩ tới lời lần trước của Hoắc Đình Vân, thấy người khác nói thích nàng, hắn cảm thấy không vui.

Nhìn lại mình một chút, Phật Sinh cảm thấy Hoắc Đình Vân hơi không có chừng mực.

Nhưng… quả thực cảm giác hôn rất tốt.

Tuy rằng lần nào cũng cảm thấy mình muốn tắt thở, hơn nữa cũng lo cơ thể yếu ớt như gà bệnh của Hoắc Đình Vân có tệ thêm không.

Có điều lần nào hắn cũng như không có chuyện gì, còn có thể mỉm cười nói giỡn với nàng.

Phật Sinh liền bắt đầu suy nghĩ, có phải mỗi người tự có sở trường riêng hay không.

Nhưng những điều này không phải trọng điểm hiện tại.

Phật Sinh lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ đó.

Hôm sau, quả nhiên An Bình quận chúa lại tới.

Lần này nàng ta còn cố ý mang theo nhiều lễ vật: "Hôm qua mạo phạm vương phi tỷ tỷ, là ta đường đột, hôm nay cố ý tới xin lỗi tỷ tỷ."

An Bình quận chúa giao một cái hộp cho Phật Sinh, vẻ mặt dịu dàng, cứ như nàng không nhận là không hợp tình hợp lý.

Phật Sinh thoải mái nhận lấy, mở ra xem, thấy bên trong là một cái khuyên tai bằng ngọc, tay nghề rất tinh xảo.

Phật Sinh không có nhiều kiến thức, tóm lại cảm thấy rất đẹp.

Có điều nàng không có nhiều hứng thú với thứ này, còn không bằng thảo luận với An Bình quận chúa cuối cùng ai lớn tuổi hơn.

"Năm nay quận chúa mấy tuổi rồi?"

"Năm nay An Bình mới mười sáu."

"Vậy ngươi sinh vào tháng mấy?"

"Tháng ba."

"Vậy ngươi lớn hơn ta, đừng gọi ta là tỷ tỷ nữa."

Sắc mặt An Bình quận chúa trầm xuống.

Trời đất chứng giám, Phật Sinh chỉ cảm thấy không có chủ đề nói chuyện, vì thế rất tri kỷ mà tìm đề tài.

Dù sao thì hình như An Bình quận chúa có rất nhiều ý tưởng về thi từ ca phú, nhưng nàng lại không hiểu những thứ đó chút nào.

Phật Sinh thấy sắc mặt nàng ta khó coi thì hơi căng thẳng: "Quận chúa ổn chứ? Có cần tìm đại phu không?"

An Bình quận chúa lắc đầu, dịu dàng như nước nhìn về phía Hoắc Đình Vân: "Ta không sao, Đình Vân ca ca, huynh khỏe không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!