Nếu là như thế…
Hướng Cổ ngước mắt nhìn vương gia nhà mình, cho là hắn còn có lời sau.
Nhưng Hoắc Đình Vân chỉ nói đến đây là ngừng, hắn nói sang chuyện khác: "Xử lý những người kia chưa?"
Hướng Cổ cúi đầu xác nhận: "Đã xử lý sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không có người nào điều tra ra."
Hoắc Đình Vân cười khẽ một tiếng: "Hướng Cổ, bản vương đã sớm nói, trên đời này không có việc nào là tuyệt đối, cũng không có bức tường nào là không có kẽ hở.
Chúng ta chỉ cần giấu chuyện này đi, ít nhất giấu được đến khi điều tra ra chân tướng là đủ."
Nói xong, hắn hướng tay về phía Hướng Cổ xua xua.
Sau đó đứng dậy đi ra ngoài: "Ngươi nhớ xử lý cho sạch sẽ là được."
"Vâng.
Thuộc hạ minh bạch." Hướng Cổ hơi khom người, đưa mắt nhìn theo Hoắc Đình Vân rời khỏi phòng đánh đàn.
Sau khi ra khỏi phòng đánh đàn, Hoắc Đình Vân phủi phủi nhẹ góc áo, xuyên qua hành lang khắc hoa để đi vào phòng khách.
Lúc đi ra thì hắn đã đổi sang một bộ y phục màu đen.
Nhưng vừa ra thì đã nghe được được tiếng bẩm: "Vương gia, Ngụy đốc công nghe nói vương phi gặp bất hạnh, nên đã cố ý mời danh y tới để xem bệnh cho vương phi."
Hoắc Đình Vân che miệng ho nhẹ, thanh âm tựa hồ có chút suy yếu: "Mau mời người vào."
*** ***
Phật Sinh vốn dĩ muốn nằm một lát, nhưng ai ngờ cảm giác đau đớn trên người quá mãnh liệt, nàng lại không thể tùy ý nhúc nhích, cho nên chỉ đành phải cắn răng chịu đựng.
Nhưng nàng càng chịu đựng thì càng để ý tới nó, mà càng để ý tới nó thì những cảm giác đau kia lại càng phóng đại.
Kết quả là nàng không nhịn được nữa, bèn gọi Mai Hương tới để đỡ mình ra sân đi dạo một chút.
Lúc này chỉ mới vào đầu hạ, khí trời cũng không nóng lắm.
Chỉ là hành động của Phật Sinh không tiện, cho nên chỉ mới đi có một lát là đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Mai Hương giúp nàng lau đi, rồi dìu nàng đi tới hoa đình ở bên cạnh nghỉ ngơi: "Cũng may là khí trời gần đây không quá nóng, nếu như nóng thì vết thương sẽ sinh mủ mất."
Phật Sinh gật đầu, rồi liếc nhìn xung quanh.
U Vương Phủ rất lớn, khu biệt viện này có cảnh vật rất thanh nhã, trồng không ít hoa cỏ.
Nhìn mấy thứ này, nàng lập tức liền nhớ tới Hoắc Đình Vân.
Thế là làm như lơ đãng hỏi: "Lúc trước ta nghe nói vương gia là người có tính tình quái đản, nhưng không ngờ vương gia lại dịu dàng lễ độ như thế."
Mai Hương khẽ hừ một tiếng.
Nhắc tới chuyện này thì nàng ta lại tức giận, mấy kẻ bên ngoài suốt ngày cứ thích bày vẽ vương gia của các nàng.
Cái gì mà tính tình quái đản, cái gì mà tướng mạo xấu xí linh tinh… Chỉ tiếc là vương gia quá mức lãnh đạm, không những không quan tâm tới những lời này mà còn bảo mặc kệ bọn họ.
"Haiz, chúng ta đều biết vương gia chỉ là cảm thấy mình sống không được lâu, cố ý để bọn họ nói như vậy.
Kể từ đó sẽ không làm chậm trễ con gái nhà người ta." Mai Hương thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!