Một cái yếm nữ cũ, một đôi tất cũ rách ba lỗ, một tấm lụa khói có hoa văn vô cùng xấu xí, một cái chủy thủ cùn, một mảnh lá cây đã mốc và một công thức nấu món giò heo kho tàu.
Cái yếm nữ cũ kỹ là di vật của mẫu thân nàng.
Lúc ấy khi mẫu thân sinh nàng ra, điều kiện rất không tốt, chỉ đành dùng yếm bọc nàng lại, sau đó mẫu thân qua đời.
Cái yếm đó chính là một trong số ít những di vật còn lưu lại.
Cái tất rách là của một nữ hài tử nàng quen lúc ở Hắc Thạch khi còn nhỏ cho nàng.
Khi đó nàng cho rằng nàng đã quen biết được bằng hữu đầu tiên, nhưng rất nhanh, nữ hài tử kia được người nhà đón đi.
Nghe nói trước kia nhà nàng ấy gặp biến cố, sau khi giải quyết xong thì người nhà bèn đến đón.
Tấm lụa khói vô cùng xấu xí kia là tấm lụa nàng từng thích trong một năm nào đó, nhưng nàng lại không có tiền mua, chỉ có thể nhịn ăn nhịn tiêu, gom góp suốt hai năm mới có thể đến tiệm vải mua được.
Nhưng mà khi ấy lụa khói không còn lưu hành nữa, chỉ còn lại mấy tấm có màu sắc khó coi.
Nàng đành cắn răng mua, coi như làm kỷ niệm.
Thanh chủy thủ cùn là thanh chủy thủ nàng dùng tiện tay nhất, nên nàng giữ lại làm kỷ niệm.
Sau đó, nàng cũng không gặp vũ khí nào tiện tay thế nữa.
Còn mảnh lá cây đã mọc mốc kia, nàng nhớ có một ngày nàng đi giúp người ta tìm gà, quen biết với tiểu cô nương nhà bên cạnh.
Tiểu cô nương kia nhỏ tuổi hơn nàng, nhà có ba đệ đệ, cha lại thường xuyên đánh chửi, nàng ấy rất thảm.
Nhưng nàng ấy lại nói với Phật Sinh, sau này nàng ấy nhất định sẽ trở thành một người rất có tiền đồ.
Phật Sinh cũng tin theo, nhưng sau đó, lại nghe nói nữ hài tử kia đã chết rồi, là bị cha đánh chết.
Mảnh lá cây chính là do nữ hài tử đó đưa cho nàng.
Phật Sinh than thở: "Ta cảm thấy nàng ấy quá thảm, thật đấy.
Ta vô cùng đau lòng, nên giữ cẩn thận mảnh lá cây kia, nhưng mà lá cây quả thực quá khó giữ gìn, rất nhanh đã mốc rồi." Nàng có chút phiền muộn, nhưng đã cách mấy năm, nàng thậm chí chỉ còn nhớ mơ hồ gương mặt nữ hài tử kia thôi.
Người sống trên đời, có ai không gặp khó khăn chứ?
Nên Phật Sinh rất ít than phiền về cuộc sống, nàng là một người dễ thỏa mãn.
Lúc nói ra lời này, nàng cũng đi vào cửa nhà Trương đại ca.
Hôm nay Trương Sinh Căn không ở trong sân, Phật Sinh hô lên: "Sinh Căn ca."
Tiếng đáp lời nàng vọng ra từ trong bếp, Phật Sinh và Hoắc Đình Vân đi tới, mới phát hiện Trương Sinh Căn đang làm cơm tối.
Nàng hơi nghi ngờ hỏi một câu: "Trương đại ca đâu?"
Hoắc Đình Vân chú ý tới cách gọi của nàng.
Một người là Trương đại ca, một người là Sinh Căn ca sao?
Chính Phật Sinh cũng không phát hiện ra, bây giờ mới bừng tỉnh: "Đúng vậy, ta nên gọi là gì đây?"
Sinh Căn cười nói: "Cứ gọi Sinh Căn là được rồi.
Hôm nay cha ta ra ngoài, bị trật khớp chân, nên ta phải làm cơm tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!