(Tống chung: chăm sóc người thân trước lúc lâm chung.)
Nét mặt của Phật Sinh cứng đờ nhìn về phía Hoắc Đình Vân, hắn… hẳn là không được đi?
Đương nhiên nàng cũng không dám hỏi ra miệng.
Lúc trước, khi nàng vẫn còn ở Hắc Thạch thì mấy nam nhân ở đó luôn rất mẫn cảm với đề tài này.
Mỗi khi nghe được hai chữ này thì lập tức cãi nhau ỏm tỏi.
Phật Sinh tằng hắng một cái để che giấu, xem như mình không nghe thấy câu này.
Chu đại phu nói xong thì lại trở về cái vẻ đứng đắn.
Ông ta gọi Mai Hương đem thuốc tới, sau đó vén tay áo lên, muốn đích thân bôi thuốc cho Phật Sinh.
Tuy nói hôm qua cũng do Chu đại phu bôi thuốc cho mình, nhưng lúc ấy nàng còn hôn mê, không có ý thức.
Nhưng bây giờ thì khác, trước mặt bao nhiêu người, nàng thật sự… cảm thấy không tốt cho lắm.
Phật Sinh nhìn sang Hoắc Đình Vân xin giúp đỡ, muốn hỏi hắn xem có thể bảo những người này đi ra ngoài trước hay không.
Hoắc Đình Vân trả lại cho nàng một ánh mắt đã hiểu.
Trong lúc Phật Sinh đang muốn thở phào thì lại nghe hắn nói: "Chu đại phu, để ta làm cho.
Ngài vào bếp xem thuốc sắc xong chưa, đám hầu tay chân lóng ngóng, ta sợ chúng không đủ cẩn thận."
Chu đại phu nghe xong thì cảm thấy có lý.
Nhưng tầm mắt của ông ta lại lưu chuyển giữa Phật Sinh và Hoắc Đình Vân một lát, sau đó nở một nụ cười có hơi… hèn mọn.
Phật Sinh thầm nghĩ, có phải Chu đại phu đã hiểu lầm cái gì rồi không? Nàng không dám xác định, nhưng nàng chắc chắn Hoắc Đình Vân đã hiểu lầm rồi!
Chu đại phu nhìn hai đứa hầu vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà kéo luôn hai người ra ngoài, sau đó còn tri kỷ đóng cửa lại.
Cửa đóng lại cái cạch, Phật Sinh cũng hoảng sợ nhảy dựng lên một cái, vội vàng xung phong nhận việc: "Để ta tự làm, không cần làm phiền vương gia đi."
Hoắc Đình Vân lại không chịu, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Không sao, chút chuyện nhỏ này ta vẫn làm được.
Nương tử không cần đau lòng cho ta như thế."
Cũng không phải là đau lòng, mà là… quá xấu hổ.
Lúc trước hai người ở chung một phòng Phật Sinh đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi.
Bây giờ còn phải tiếp xúc da thịt, càng làm nàng cảm thấy không được tự nhiên.
Cho nên Phật Sinh vẫn kiên trì: "Hay là… để ta tự làm đi."
Lúc này Hoắc Đình Vân đã vén tay áo lên, hắn cười nói: "Nhưng vết thương của nàng cũng nằm ở sau lưng, sao nàng có thể tự mình bôi thuốc được? Nàng và ta là phu thê thân mật nhất với nhau, nương tử không cần giữ lễ tiết."
Nói cũng phải… Phật Sinh nhăn nhăn nhó nhó cởi áo trên ra.
Cũng may mà vết thương trên người nàng đều nằm ở phần thân trên, nếu như nó xuống tới th. ân dưới thì… thật sự không quá ổn.
Bởi vì vết thương của Phật Sinh đa số nằm ở phần lưng và cánh tay, nên Hoắc Đình Vân bảo nàng sấp xuống rồi mới giúp nàng bôi thuốc.
Không thể không nói, thật sự đau quá…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!