Người tới không phải là Ngụy Khởi, mà là người của thái hậu.
Sau khi Vĩnh Ninh công chúa rời khỏi vương phủ thì thất hồn lạc phách về cung.
Nàng ta là tâm can bảo bối của thái hậu, thấy nàng ta thế này, bà đương nhiên là sẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Thế là Vĩnh Ninh đem chuyện Phật Sinh đã mang thai nói cho thái hậu và hoàng hậu nghe.
Thật ra thái hậu cũng rất yêu thương Hoắc Đình Vân, vừa nghe xong tin này, suýt chút nữa là bà đã tới vương phủ thăm Phật Sinh.
Thái hậu còn nói với cung nhân rằng Phật Sinh đúng là một phúc tinh, Vô Giác đại sư quả thật quá thần kỳ, sau đó còn sai người đưa sang cho đại sư không ít ban thưởng.
Vĩnh Ninh công chúa tủi thân vô cùng, lúc trước nàng ta cứ lừa mình dối người rằng người mà Hoắc Đình Vân yêu là nàng ta, nên khi bị vạch trần, nàng ta tất nhiên sẽ không chịu nhận.
Sau khi về cung, nàng ta khóc lớn một trận, khi nhìn thấy thái hậu vui vẻ như thế thì càng hung hăng càn quấy, không cho phép bà tới xem Phật Sinh.
Phật Sinh nghĩ thầm, cũng may là thái hậu không đích thân tới… nếu không nàng cũng không biết phải xử lý làm sao.
Thái hậu hết cách, cũng không thể không dỗ dành tiểu tổ tông nhà mình, thế là phải đợi tới hôm nay bà mới bảo ma ma thân cận đưa tới cho Phật Sinh một đống thuốc bổ và đồ ban thưởng.
Vị ma ma kia tươi cười hiền lành, từ ái nhìn Phật Sinh: "Vương phi cần phải bảo trọng cơ thể."
Phật Sinh có chút quẫn bách, bèn nhìn về phía Hoắc Đình Vân để xin giúp đỡ.
Chuyện này… Dù sao thì mấy hôm trước nàng vừa nói là mình có thai, hôm nay cũng đâu thể nói chuyện này là hiểu lầm hoặc đã sinh non được?
Hoắc Đình Vân nhận được tín hiệu, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng để an ủi, sau đó đứng ra nói chuyện với lão ma ma: "Đa tạ cô cô đã đi một chuyến, xin cô cô yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy.
Còn về phần thái hậu nương nương, mong cô cô hãy giúp hai người chúng ta truyền đạt sự áy náy, cơ thể của Như Yên chưa khỏe, chưa thể đi lại nhiều.
Đợi tới khi nàng khỏe rồi thì sẽ đích thân vào cùng tạ ơn lão nhân gia."
Lão ma ma nghe thế thì cười càng hiền lành: "Lão nô đã hiểu, ta sẽ không làm phiền hai người nữa."
Phật Sinh nhìn bóng lưng của người nọ đi xa, lúc này mới giật mình kêu lên một tiếng: "Ngươi không nói sự thật cho bọn họ nghe sao? Vậy đến lúc đó chúng ta phải xử lý làm sao đây?" Nàng vừa nói vừa gấp tới độ muốn dậm chân.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt của Phật Sinh cứng lại, bởi vì nàng nhớ tới có lẽ nàng sẽ không đợi được tới lúc đó.
Hoắc Đình Vân cười cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Từ xưa tới nay thái hậu vẫn luôn rất quan tâm ta, khi biết được chuyện này lão nhân gia nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Nhưng bà cũng già rồi, nếu như lúc này nói với bà rằng chuyện này chỉ là giả thì ta sợ bà sẽ không chịu nổi.
Đợi ít ngày nữa, tới khi bà bình tĩnh lại thì nói cũng không muộn."
Phật Sinh gật gật đầu, hình như cũng hơi có lý.
Hoắc Đình Vân lại nói: "Nương tử đừng lo lắng, tóm lại cứ để chuyện này cho ta xử lý."
Phật Sinh thở dài một tiếng, sau khi bị chuyện của thái hậu làm phiền thì nàng cũng không còn khẩn trương như ban đầu nữa.
Chỉ là trong lòng vẫn còn một tảng đá lớn đang đè nặng.
Phật Sinh đau khổ đợi thêm nửa ngày, nhưng cũng không nghe được bất cứ tin tức gì thì phía Ngụy Khởi.
Phật Sinh sững sốt.
Ánh mắt ngày đó của Ngụy Khởi rõ ràng là đã nhận ra nàng, lấy tính của ông ta, sao có thể không tìm nàng tính sổ được?
Hoắc Đình Vân đã thay xong quần áo, hắn gọi Phật Sinh mấy câu mà không thấy nàng trả lời, thế là đành phải tới gần, vỗ vai nàng một cái: "Nương tử, sao thế? Đã tới giờ đi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!